Thương Về Đất Mẹ
Thơ của PĐQ mộc mạc, chân chất như vốn có của Quỳnh. Dù chỉ là "doanh nhân làm thơ" nhưng bạn tôi cũng nói lên được tâm sự của chúng tôi ... "Những người con xứ Quảng xa quê" ... xin giới thiệu với các bạn.
Con đã về đây Quảng Ngãi ơi!
Có một ngày, một ngày đầu năm
Tôi trở về quê
Sau bao năm dài xa cách
Toàn cảnh quê hương hiện ra trước mặt
Tôi thẫn thờ - sự kỳ diệu đổi thay.
Tôi đứng trước ngôi trường xưa đã học
Thu Xà đây - Tư Nghĩa 1 là đây
Kỷ niệm tràn về
Nghe lòng man mác
Đâu biết trường nay đẹp thế này!
Chầm chậm bước, men theo đường quốc lộ
Tôi đi ngang "Thánh Thất Cao Đài"
Vẫn cứ uy nghi "La Hà Thạch Trận"
Bên cạnh phố phường ngàn vạn đổi thay.
Đây rồi Thạch Nham - công trình thế kỷ
Dòng nước xanh hứa hẹn mùa màng
Núi Hùm không dữ như ai nghĩ
Sông Bàu hiền hậu như Bàu Giang.
Nhưng chị cả vẫn sông Trà Khúc
Thùy mị, nết na trắng bãi cát dài
Dẫu có vấn vương anh chàng Thiên Bút
Không để tình Thiên Ấn phôi phai.
Tôi rảo bước trên con đường thành phố
Không ồn ào, vội vã như người ta
Không những lâu đài tráng lệ, nguy nga
Vẫn những nét riêng của người Quảng Ngãi.
Thành phố bây giờ thơ mộng về đêm
Ánh điện lung linh, thấp thoáng bờ kè
Trường Xuân soi bóng chân Trà Khúc
Mỹ Trà tha thướt bên hàng tre.
Rồi tôi đến bên công trình Dung Quất
Tưởng tượng ngày mai thành phố Vạn Tường
Khu kinh tế đưa tỉnh nhà vươn tới
Nhà máy lọc dầu tô đẹp quê hương.
Quảng Ngãi ơi bao năm chờ đợi
Và bây giờ cất cánh bay cao
Ôi tuyệt vời như giấc chiêm bao
Tôi yêu lắm sông Trà, núi Ấn.
Hoa xuân khoe sắc rộn tiếng cười
Trà Giang Niêm Ấn đầy kiêu hãnh
Thiên Bút Phê Vân đẹp tuyệt vời.
Con đã đi và con đã xa
Đau lòng thương mảnh đất ông cha
Đêm đêm nhớ nhớ về quê mẹ
Cầu thực tha phương nhớ nhớ nhà.
Quê hương ơi! Ngày ấy ra đi
Đâu biết đến nay vẫn chưa về
Mười năm năm ấy như thế kỷ
Quên làm sao được buổi biệt ly!
Con ra đi khi đất nước hòa bình
Làm trai con vẫn chí bình sinh
Làng quê ngày đó nghèo xơ xác
Dứt ruột lìa quê, không dứt tình.
Hành phương Nam trăm bề tủi nhục
Đất khách quê người thiên hạ giàu sang
Đời xa xứ lắm điều ngược đãi
Ngẫm lại… Trời ơi! Lệ hai hàng!
Chốn thị thành phồn hoa xa lạ
Đất hẹp người đông không dễ chen chân
Đêm nằm nhớ tiếng gà gáy sáng
Hội nhập làm sao cứ phân vân ???
Phương trời xa con hướng về Dung Quất
Khấp khởi mừng thầm nhà máy quê ta
Khu kinh tế tự hào muôn thưở
Như dòng sông đầy ắp phù sa.
Quê Mẹ ơi! Giờ đổi thay kì diệu
Em bé đến trường đường rộng thênh thang
Thành phố Quảng Ngãi vang câu hát
Khúc hát mừng xuân khúc khải hoàn.
Quay về đi những mảnh đời viễn xứ!
Cùng góp tay xây đất Mẹ phồn vinh
Dang tay ra từ Châu Ổ đến Sa Huỳnh
Về Quê
Có một ngày, một ngày đầu năm
Tôi trở về quê
Sau bao năm dài xa cách
Toàn cảnh quê hương hiện ra trước mặt
Tôi thẫn thờ - sự kỳ diệu đổi thay.
Tôi đứng trước ngôi trường xưa đã học
Thu Xà đây - Tư Nghĩa 1 là đây
Kỷ niệm tràn về
Nghe lòng man mác
Đâu biết trường nay đẹp thế này!
Chầm chậm bước, men theo đường quốc lộ
Tôi đi ngang "Thánh Thất Cao Đài"
Vẫn cứ uy nghi "La Hà Thạch Trận"
Bên cạnh phố phường ngàn vạn đổi thay.
Đây rồi Thạch Nham - công trình thế kỷ
Dòng nước xanh hứa hẹn mùa màng
Núi Hùm không dữ như ai nghĩ
Sông Bàu hiền hậu như Bàu Giang.
Nhưng chị cả vẫn sông Trà Khúc
Thùy mị, nết na trắng bãi cát dài
Dẫu có vấn vương anh chàng Thiên Bút
Không để tình Thiên Ấn phôi phai.
Tôi rảo bước trên con đường thành phố
Không ồn ào, vội vã như người ta
Không những lâu đài tráng lệ, nguy nga
Vẫn những nét riêng của người Quảng Ngãi.
Thành phố bây giờ thơ mộng về đêm
Ánh điện lung linh, thấp thoáng bờ kè
Trường Xuân soi bóng chân Trà Khúc
Mỹ Trà tha thướt bên hàng tre.
Rồi tôi đến bên công trình Dung Quất
Tưởng tượng ngày mai thành phố Vạn Tường
Khu kinh tế đưa tỉnh nhà vươn tới
Nhà máy lọc dầu tô đẹp quê hương.
Quảng Ngãi ơi bao năm chờ đợi
Và bây giờ cất cánh bay cao
Ôi tuyệt vời như giấc chiêm bao
Tôi yêu lắm sông Trà, núi Ấn.
Quỳnh ơi! Đã active quyền đăng bài của Quỳnh rồi đó. Đăng bài đi bạn... rất hoan nghênh sự góp sức của các bạn.
Trả lờiXóamình đã xem đoạn thơ mộc mạc của Quỳnh.(Hoa Lý)
Trả lờiXóaabc
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa