Chào mừng bạn đến với HS TƯ NGHĨA 79-82! Các bạn thân mến! Việc tạo ra một trang WebBlog có khó, nhưng việc duy trì và phát triển “nó” càng khó hơn nhiều lần. Để trang WebBlog của chúng ta tồn tại và phát triển, mỗi chúng ta cố gắng thường xuyên vào thăm “nó” hàng ngày. Chúng ta góp sức mình bằng bài viết, bài nhận xét … có thể ban đầu bài viết ấy không hay, bạn không hài lòng … Bạn viết càng nhiều thì sẽ quen dần và sẽ viết ngày càng hay hơn, ít lỗi hơn … Hãy sưu tập các hình ảnh thời HS, các dấu tích thời HS, các chuyện buồn vui thuở “ấy” … gởi cho BBT, mình hy vọng rằng “cầu nối” này sẽ giúp mọi người xích lại gần hơn.

Hoàng Sa vạn lý (3)

HOÀNG SA VẠN LÝ

Nguyễn Quang Vinh

Chương III

Gió rít lên từng cơn ghê rợn. Những ánh chớp chém xa xả xuống đảo cát, tưởng như chỉ trong chốc lát, đảo cát vàng bị băm nát bởi những lưỡi kiếm của trời. Cơn lốc cuốn cát xối ào ào, cát sắc nhọn, mù mịt, phút chốc phủ trùm và xô đẩy mọi vật khi nó cuốn qua. Sau những ánh chớp lửa là những tiếng  sấm nổ rung chuyển. Đảo như tấm khiên yếu ớt cố chống chọi lại sức cuồng phong khốc liệt của đất trời, của bão biển.
Đêm bị xé nát, bị vo cuốn, bị làm biến dạng.
Tiếng gió thốc tới, ầm ầm, ào ào, không còn nghe thấy gì ngoài tiếng rít từng chập, từng hồi.
Mùi tanh tưởi nén chặt trong không gian. Gió lốc đào cát lên thành hố, đào cả những thứ bị chôn vùi trong cát bao nhiêu năm nay, cả những mảnh ván thuyền, cả những bộ xương người, cả những cái đầu lâu cũng bị hất tung lên cao, trong ánh chớp sáng, hàng chục, hàng trăm cái đầu lâu bị gió bão moi móc trong tầng tầng lớp lớp cát phủ rồi tung lên,  xoay lông lốc trong gió bão, hất vụt ra biển khơi, vùi dập trong những con sóng dữ dội đang lừng lững đuổi nhau, đạp lên nhau, chồm lên nhau thốc vào bờ đảo.
Từ hồi sáng, thấy ráng trời là lạ, khí trời có mùi nồng nồng, lại áp tai nghe, hình như tiếng biển có âm thanh gì đó đáng nghi ngờ, Đội Nhất chợt hiểu, sắp có lốc lớn. Ngài đã sai lũ trai tráng nhanh chóng chuyển các hòm gỗ của cải xuống những cái hố đào sâu sau vách các rạn san hô. Rồi lại sai mọi người đào hố trú ẩn. Trong cơn lốc, chỉ có cách dấu người trong các hốc đá, trong hố sâu, may ra mới thoát thân. Ngài lại sai Lý Thắm chuẩn bị thức ăn, nấu chín, gói ghém thành từng nắm, phân phát cho mọi người. Ngài lại sai các thủy binh mang vác những con ốc lớn chứa nước ngọt dấu kỹ sau những mô đá san hô lớn để dự trữ.
Giờ thì Đội Nhất đang ngồi cạnh Lý Thắm trong một hốc đá, choáng váng chứng kiến những cơn lốc biển khủng khiếp đang chà xát bạo liệt qua mặt đảo.
Có những ánh chớp xanh lè, nhìn như lưỡi của một con quái vật, từng dòng cát lớn bị cái lưỡi xanh lè ấy cuốn lại, cuốn ào ào, xoáy lông lốc trên mặt đảo.
Lý Thắm níu lấy người Đội Nhất, tóc nàng bị gió thổi bay thành búi, thành nắm:
-Nếu chàng không biết trước, giờ tất cả đã chết
Đội Nhất an ủi:
-Không sao đâu. Nàng đừng lo. Ở đảo ngoài khơi xa là phải biết quen với những cơn lốc lớn. Nhưng vào mùa này mà có lốc lớn cũng hơi lạ.
Lý Thắm đột ngột chồm người về phía biển:
-Chàng nghe cho kỹ…Có tiếng la hét…
-Có tiếng la hét? Nàng không nhầm chứ?
-Chàng hãy lắng nghe…Trong tiếng gió rít…trong tiếng sóng, em nghe có tiếng la hét…
Đội Nhất bò lên khỏi miệng hố, áp sát tai xuống cát, mặt hướng về phía biển. Trong từng ánh chớp, ngài nhìn thấy bóng dáng vật vờ của một con thuyền.
Lý Thắm hỏi:
-Chàng thấy gì không?
-Có thuyền gặp nạn. Nàng gọi mọi người tới, nhanh lên.
Lý Thắm bò lên khỏi miệng hố, cố gắng áp sát người trên cát, tay bấu vào cái gì được là bấu, cố gắng trường nhanh về ghềnh san hô bên kia tìm gặp các thủy binh. Nàng vẫn nghe tiếng Đội Nhất hét sau lưng: Bò sát xuống, bò sát xuống…
Đội Nhất trườn xuống mép đảo. Những con sóng lớn chồm qua người, mang theo cả rong rêu, cả cát biển. Đội Nhất nhướn hết mắt quan sát, đúng là có một con thuyền đang gặp nạn, con thuyền rất gần bờ, và trên đó, trong ánh chớp, lố nhố rất nhiều người.
Đội Nhất quay về hầm.
Ngài gặp các thủy binh do Lý Thắm đưa tới, đang đợi lệnh.
Đội Nhất nói:
-Có thuyền gặp nạn, phải cứu họ
-Thuyền nước Việt hay thuyền ngoại bang?
-Thuyền nước nào cũng phải cứu. Có người gặp nạn không cứu không được. Nhanh tay anh em. Mỗi người cầm dây thừng, đầu dây thừng buộc chặt vào ghềnh đá, anh em cứ theo dây thừng ra biển, hướng về thuyền gặp nạn, gặp người là cứu, nhanh lên.
Lý Thắm kéo tay Đội Nhất:
-Chàng không được đi. Để anh em đi, chàng đừng đi
Đội Nhất nói:
-Ta không đi thì ai theo? Nàng ngồi xuống. Đừng lo gì..
Đội Nhất xông lên trước. Anh em thủy binh bám theo. Hàng chục dây thừng lớn được níu chặt vào ghềnh đá. Mỗi người một dây thừng bung người ra chân sóng.
Lý Thắm nhìn.
Những bóng người bé nhỏ chơi vơi trên những sợi dây, đạp trên đỉnh những con sóng lớn, hướng về con thuyền đang gặp nạn.
Nàng nhìn thấy Đội Nhất.
Nàng suýt hét lên mấy lần khi Đội Nhất bị cuốn chặt trong những con sóng lừng lừng, đen trùi trũi, quần quật xô tới chàng.
Lợi dụng ánh chớp, Đội Nhất quan sát anh em. Giỏi lắm, giỏi lắm anh em, cố lên chút nữa, sắp tới thuyền rồi. Con thuyền đang tơi tả. Những bóng người hoảng hốt, níu lấy cột buồm, níu lấy thân thuyền, la hét, kêu khóc, gào thét. Đội Nhất nghe tiếng lạ. Không phải người Việt.
Đội Nhất và anh em đã lần theo dây thừng vào tới thuyền. Mỗi người níu lấy hai người bị nạn, kéo vào bờ.
Cho tới khi người cuối cùng được đưa vào bờ thì con thuyền cũng bị tan vụn, nhanh chóng bị sóng biển nhấn chìm mất tung tích.
Như đêm qua biển không giông bão. Như đêm qua đảo không bị lốc biển hành hạ, giày xéo. Sáng, bình minh lên. Mặt biển xanh quá, yên lành quá.
Hai mươi tám người được cứu sống trên con thuyền gặp nạn phủ phục dưới chân Đội Nhất.
Chủ thuyền tên là Hứa Văn nước mắt ngắn, nước mắt dài, nhìn Đội Nhất:
-Ơn cứu mạng của Ngài và các thủy binh, chúng con biết làm chi trả được?
Đội Nhất ân cần:
-Kiểm lại người, còn sống cả không?
-Dạ bẩm…Mất 5 người..
Lý Thắm thở dài:
-Giông tố như vậy, sức chúng tôi không thể cứu hết được, thật lòng ân hận quá
Hứa Văn mếu máo:
-Nhiều thuyền buôn của nước chúng tôi, trước đây qua khu vực này gặp bão lớn là chết hết. May bây giờ, có Ngài và các thủy binh chấn giữ đảo, cứu chúng tôi, thật không ơn gì kể xiết.
Đội Nhất hỏi:
-Từ đây về Bắc triều các người, đường biển xa xôi, thuyền ấy, người ấy, liệu có an toàn?
Hứa Văn nói:
-Năm nay lạ, có lốc biển vào lúc này hiếm gặp. Bình thường, tháng này biển yên nên chúng tôi mới dám theo thuyền buôn bán.
Đội Nhất dẫn Hứa Văn và đám tùy tùng tới một chân cột gỗ:
-Biết cái này chứ?
Hứa Văn gật gật đầu:
-Bẩm. Đây là mốc giới nước Việt của các ngài.
Đội Nhất khoát tay:
-Lâu nay không có ai ra giữ cương giới, nay Hoàng đế  sai ta ra đây, trùng trùng điệp điệp các đảo cát vàng kia là của người Việt. Ở Bắc triều, các người cũng biết vậy chứ?
Hứa Văn xun xoe:
-Dạ biết. Dân buôn đi biển lại càng phải biết. Dù lâu nay đảo không người, nhưng bản đồ của Bắc triều chúng con cũng đã chỉ rõ, trùng điệp đảo cát vàng được đánh dấu là của người Việt. Nay có Ngài ra trấn giữ, thuyền buôn của thần đi lại an tâm bội phần, vừa không lo cướp biển, vừa được cứu vớt khi gặp hoạn nạn. Về chuyến này, thần sẽ dâng sớ lên Hoàng đế Bắc triều, xin ghi công trạng Ngài và những thủy binh nước Việt trên đảo cát vàng đã cứu nạn, đã cưu mang thần dân Bắc triều lúc sóng to biển động. Xin đa tạ.
Lý Thắm dọn cho Hứa Văn và thuyền viên một bữa ăn ngon.
Đúng lúc biển lặng, gió thuận, xuất hiện một con thuyền buôn cùng hội với Hứa Văn đi ngang qua đảo, Đội Nhất giúp Hứa Văn liên lạc với thuyền bạn, đưa giúp Hứa Văn và đoàn thủy thủ cùng về Bắc Triều. 
Đội Nhất tiễn Hứa Văn tận chân đảo.
Hứa Văn cảm kích:
-So với Bắc triều của thần, nước Việt bé lắm, nhưng nước Việt vươn được cánh tay dài ra biển, Bắc triều của thần thì không thế.
Đội Nhất ngạc nhiên:
-Ngươi nói vậy là có ý gì?
Hứa Văn cười:
-Không có ý gì. Hoàng đế Bắc triều mãi chăm chú trên đất liền, chưa nghĩ tới biển, không có ham hố gì vươn tay ra biển. Thần biết nước Việt bé, nhưng vươn ra biển là để giữ nước từ xa, bái phục bái phục
Đội Nhất nói:
-Không kể là nước nhỏ, nước lớn, đã là đất đai tổ tiên thì một hạt cát, một gốc cây, một phiến đá cũng là chủ quyền, phải giữ.
-Chí phải. Chí phải. Đảo cát vàng của người Việt thì người Việt mang người ra giữ. Chí phải. Chí phải.
Đội Nhất thăm dò:
-Nói như ngươi, Bắc triều không lo phát triển thuyền binh?
Hứa Văn nhìn Đội Nhất:
-Thuyền binh ư? Biển cả mêng mông, thuyền buôn mới phải chăm chú, sắm thuyền binh để làm gì?
Đội Nhất gật đầu:
-Đúng thế. Đúng thế. Chỉ cần sắm thuyền buôn, không sắm thuyền binh. Hoàng đế Bắc triều của ngươi thật sự sáng suốt.
Hứa Văn cầm tay Đội Nhất:
-Thần là thần dân Bắc triều,  đi trên biển buôn bán, gió lốc bão tố gặp phải dễ chết. May nhờ ơn cứu mạng của Đội Nhất, suốt đời thần không quên.
Đội Nhất nói:
-Nước Việt ta so với Bắc triều rất bé nhỏ, nhưng nhà người thấy đấy, đôi khi gặp hiểm họa, người nước Việt bé nhỏ vẫn có thể cứu giúp người nước lớn.
Cả hai cùng cười.
Hứa Văn gửi tặng Đội Nhất cây kiếm ngắn:
-Coi như vật lưu giữ tình bạn, xin ngài đừng từ chối.
Đội Nhất cũng gửi tặng Hứa Văn con ốc bé, thổi kêu to, có khắc chữ Nước Việt:
-Ta cũng gửi nhà ngươi món quà trên đảo. Nhớ nhau thì thổi một tiếng. Thổi con ốc này để nhớ có một người bạn nước Việt trên đảo cát vàng.
-Hảo hảo. Hảo hảo.
Họ chia tay nhau.
Đội Nhất nhìn theo.
Hứa Văn nâng con ốc lên thổi một hơi. Âm thanh từ vỏ ốc vang rất xa, rất xa, vần vụ bốn phương tám hướng.
Lý Thắm nhận thấy mấy ngày nay Đội Nhất tâm trạng bất an.
Có những buổi trưa, dưới nắng, Đội Nhất đi ngắm nghía từng ghềnh đá san hô. Chàng dùng những thanh sắt đục đẽo đá san hô ra thành từng phiến vuông vắn, rồi xếp lên nhau, trầm ngâm.
Nhiều lần chàng đi thám sát các đảo, chuyến đi nào cũng kỹ càng. Rồi chàng vẽ bản đồ, đánh dấu đảo, miệt mài hàng đêm như vậy.
Có lần chàng sai  mấy thủy binh cùng mình đào nhiều hố cát trên đảo, tìm kiếm nước ngọt.
Gương mặt chàng bạc phơ trong nắng gió, ánh mắt chàng trĩu nặng nỗi lo lắng triền miên. Đêm đêm, gác đầu lên ngực Đội Nhất, Lý Thắm nghe rõ cả những tiếng thở dài của chàng đang muốn nén lại.
Không chịu được, Lý Thắm hỏi:
-Nếu chàng coi em như người mà chàng tin tưởng, hãy nói em biết, chàng đang lo lắng chuyện gì.
Đội Nhất bế nàng đặt ngồi gọn gàng trên bộ ngực vâm váp, nở căng, cuồn cuộn những thớ thịt, nói:
-Ta không tin nàng thì tin ai nữa.
-Vậy chàng nói đi.
-Nàng thấy không, đảo liên tục gặp lốc tố, liệu có lập được làng, lập ấp, rồi người già, rồi trẻ con, rồi sinh sống làm sao, nhà cửa làm sao…
-Em cũng thấy vậy
-Từ khi ta cứu thuyền buôn của Hứa Văn, nói chuyện với hắn, vẻ ngoài thì hắn một hai thưa bẩm, nhưng sao cái vẻ mặt người Bắc triều cứ khiến ta thấy lành lạnh, thấy bất an
Lý Thắm hồn nhiên:
-Em thấy Hứa Văn có gương mặt đẹp...Nhưng đôi mắt nhìn thì thật đáng sợ..Thật khó lường...
Đội Nhất nói:
-Hắn nói, về nước, hắn sẽ trình sớ lên Hoàng đế Bắc triều về việc đảo cát vàng đã có người Việt canh giữ. Hắn nói là sẽ làm. Vì hắn làm không phải vì hắn mà vì  nước hắn. Lâu nay đảo hoang, Bắc triều chẳng ngó ngàng chi. Nay biết người Việt ta ra giữ đảo, liệu Bắc triều có ngồi yên?
Lý Thắm hiểu ra, chợt nói:
-Hứa Văn nói với em, nếu em muốn, hắn sẽ mang em về Bắc triều, cưới làm vợ, sống  cuộc đời trong vinh hoa phú quý.
Đội Nhất vùng bật dậy:
-Thật vậy sao?
Lý Thắm bị bàn tay Đội Nhất xô bật tới, làm nàng ngã sấp xuống. Đội Nhất hỏi rồi ngồi im như một phiến đá.



-Chàng ghen em? Lý Thm ngm nhìn Đi Nht, nh nhàng hi
Đi Nht im lng.
-Em tưng chàng đã không biết ghen?
Đi Nht im lng.
-T ngày gp chàng, em chưa nghe chàng nói đến tiết hnh, em chưa nghe chàng nói đến hai ch chung thy. Chàng còn lnh cho em phi ti vi nhng trai tráng khác. Gi thì chàng ghen ư?
Đi Nht im lng. Lý Thm thôi không nói gì na cũng im lng. Chèn vào đó là tiếng sóng v tr ni, như đếm.
-Đàn ông  không ai không quý hai ch tiết hnh-Đt ngt, Đi Nht lên tiếng.
Lý Thm ngc nhiên:
-Chàng nói thế mà nghe đưc. Nếu quý tiết hnh, nếu chàng mun em là ca chàng, sao chàng lnh cho em phi đến vi nhng chàng trai khác trên đo?
Đi Nht cng ci:
-Tiết hnh trong tim mình, trong lòng nàng. Ta nói nàng đến vi trai tráng trên đo là nghĩ ti tương lai, là cn nhng đa con cho đo. Đó là vic ln, là đi s. Tiết hnh là khác, là nàng phi chung tình vi ta, chung tình vi anh em, không đưc chung tình vi k ngoi bang như Ha Văn…Ta cn nàng tiết hnh vi nưc Vit, nàng hiu không?
Lý Thm nm tay Đi Nht:
-Không. Em không bao gi chung tình vi ngoi bang. Ngưi ta nói vi em thế thì em k li thế, chàng không tin em ư?
Đi Nht nói:
-Hn g gm nàng như vy là có ý gì?
-Thế chàng nói hn có ý gì?
-Ngưi Bc triu là nưc ln. Khi đã là nưc ln thì không mun có nưc bên cnh ln mnh. Nưc Vit ta bé lm, nếu không vng, d b ngưi Bc triu thôn tính.
-Chàng lo mt đo?
-Mt đo không s bng mt lòng tin
-Em không hiu.
-Mt đo có th ly li. Mt lòng tin vào Triu đình, vào B h là mt hết.
Đi Nht suy nghĩ ri nói tiếp:
-Ta tính thế này. Phi viết tu trình lên Hoàng thưng. Phi nhanh chóng tìm cách gi đo. Nhanh chóng sung quân ra đo. Nhìn vào ánh mt ca Ha Văn, ta đoán đưc, kiu chi Bc triu cũng nhòm ngó đo cát vàng này, nếu không âm mưu cưp đo thì cũng làm khó ta. Ngoài này xa xôi, ta trong tay không có binh lc. Nếu Ha Văn nhn ra đo này như là nơi đ dng chân, như là nơi đ tr thành trung gian đu mi giao thương trên bin, đo d mt.
-Chàng đng làm em s
-Ta ăn bng lc triu đình, phi biết nhìn xa trông rng, đng tu lên Hoàng thưng đ có cách gi vng cương gii. Vic ca ta không phi ch lo thu vén ca ci sn vt gi vào cho Hoàng thưng, mà còn phi biết cách gây dng đây cái phên du vng vàng, cho hôm nay, cho con cháu.
-Bây gi chàng tính sao?
-Ta vn không biết Hoàng thưng đã nhn đưc tin tc gì ca ta không? Xa xôi cách tr, tin đi không hi đáp, đó là cái khó…
-Hai tháng ri không tin tc chàng
-Đúng vy…Đã ti mùa bin lng, sóng êm, nếu không có thuyn bè do B h c ra cu vin, ta e là tin tc ca ta đã không ti đưc tay Hoàng thưng…
-Nhưng nếu Hoàng thưng cho sung ngưi, chàng tính lo liu cuc sng sao đây…Đo hoang như thế…thiếu thn và nguy him
Đi Nht sôi ni:
-Ta s t chc thành làng, thành p, thành đi chài lưi, đi tìm kiếm sn vt, nhà ca thì làm bng đá san hô, làm sâu xung cát tránh bão. Ri lo đóng thuyn ln, có th giao thương qua li. Đo phi đông ngưi, phi có thy binh, phi có dân binh, phi có đàn bà, tr con, có vy ngưi li mi yên, ngưi xa cũng yên, ri m rng giao thương vi các nưc lân bang theo đưng bin. Các nưc lân bang thy đo đông đúc, n đnh, h s thôi nhòm ngó, thôi mưu lon, thế y là phên du vng vàng. Nàng hiu ch?
-My tháng na em sinh con ri chàng - Lý Thm nói nh
Đi Nht bế nàng đt vào lòng mình.
Đi Nht bt cht ct ging ê a hát.
-My tháng na em sinh con ri chàng - Lý Thm nhc li
-Ý nàng mun ta cho nàng vào đt lin?
-Không. Em mun cho chàng biết thôi
-Nàng phi vào đt lin
-Không. Em mun sinh con đây
-Nàng nói tht ch? Nếu sinh con đây, nàng phi biết là rt cc, thiếu thn và nguy him cho con cái
-Em biết. Nhưng nếu em không sinh con đây, liu sau này, có ai dám đây đ sinh con?
Đi Nht ghì ly Lý Thm:
-Ta s bo v con ca nàng. Nàng tin ch?
Lý Thm ng đu vào ngc Đi Nht, lng nghe tiếng tim đp mnh m trong lng ngc ca chàng, nàng mm cưi. Ngưi đàn bà có hnh phúc và bình yên nào hơn khi đưc ta cuc đi mình lên mt b ngc đàn ông mnh m như Đi Nht.
Ha Văn dâng tu lên Hoàng thưng Bc triu.
-Thưa B h, thn dân thp kém, ch lo buôn bán, nay có tin mi v vic ngưi Vit đã trn gi đo cát vàng, nay tu lên Hoàng thưng đng xem xét
-Xem xét cái gì? Hoàng Thưng hi
-Bm B h…Dãi đo y nơi him yếu. V nưc Vit cũng không bao xa mà v Chính quc ta cũng không bao xa…
-Nhà ngươi nói vy là có ý xúi ta ly đo cát vàng kia?
-Bm b h đúng như vy
-T lâu đi nay, dãi đo y trong cương gii bn đ đã thuc ngưi Vit, c sao ta ly?
-Nưc Vit bé nh, Bc triu ta là nưc ln, ta mun làm gì không đưc thưa B h.
Hoàng thưng c cưi:
-Nhà ngươi nhc ta nh câu: ngoài bin khơi, cá ln nut cá bé
-Bm B h, đo cát vàng còn là nơi nhiu sn vt quý giá, còn là nơi có nhiu vàng ngc ca lũ buôn bán ca nhiu nưc b gió bão hy hoi thuyn bè trôi dt vào, còn là nơi án ng c vùng bin ln. Bc triu ta dù rng ln, nhưng phía bin còn đ ng, thưa B h.
Quan đi thn tiếp li:
-Bm B h, Hoàng đế nhiu đi ca Bc triu ta đu chú tâm đt lin, b rơi cương gii ngoài bin ln. Nưc Vit tuy bé nhưng khôn ngoan, án ng cương gii ngoài bin khơi là đón nhiu cơ hi, có nhiu cơ hi giao thương thì nưc bé s dn thành nưc ln, e bt li cho Chính quc ta.
Li mt Quan đi thn na tiếp li:
-C ngàn năm ri, nưc Vit đã là chư hu ca ta. Ch my niên đi gn đây, nưc Vit tách làm riêng, cõi riêng, quc th riêng, bé nh thế mà  khôn ngoan, vươn tay ra bin khơi là khôn ngoan, án ng nhiu đo ngoài khơi xa là khôn ngoan thưa B h
Hoàng thưng hi:
-Ta nghe, hoàng đế Nhà Lý nưc Vit rt đưc lòng dân tin yêu, nói mt câu, bách tính muôn nhà nghe li, đng lòng trăm h?
-Bm B h, qu đúng thế.
-Ta li nghe, t khi nưc Vit dành đưc quyn tách khi Bc triu, hàng năm vn không quên bang giao vi ta, có gì đp, có gì quý cũng nh đến Triu đình ta, nưc bé mà biết nưc bé đ yên n làm ăn, đó là cái khôn ca ngưi Vit. Nưc ln như Bc triu ta mà ti đâu cũng v ngc khoe là nưc ln là cái ngu si ca Bc triu. Sng mà đ các nưc lân bang nghi ng, không my tin tưng, e rng d b cô lp.
-Bm B h, B h anh minh
-Ngưi Vit có câu, biết đ là đ, y là cái khôn ca ngưi Vit. Nưc bé mà đng lòng, trăm h mt li, cái bé y là ct cách, là đá si, cng lm, chc lm. Bc triu ta thưng khoe đt rng, ngưi đông, lm mưu nhiu kế, thế cũng tt. Nhưng đ các nưc lân bang lúc nào cũng nghĩ ta đt rng ngưi đông d b ăn hiếp, lúc nào cũng nghĩ Bc triu ta lm mưu nhiu kế, phng như vy nào có hay ho?
-B h anh minh.
-Gia k đi cưp vi k gi ca, ai đng lòng hơn ai? Thay không cưp mà vn có, không mang tiếng mà vn đưc, không gây chiến mà vn thu v nhiu th, chn cái nào?
-Bm B h, li dy ca B h thn dân không quên
-Nay ngưi Vit đã cho ngưi ra trn gi đo ca h ngoài bin khơi, cái đó có li cho h, có li c cho ta. Suy cho rng, có li cho ta nhiu hơn có li cho h. Ta chng mt gì mà đưc nhiu. Nưc Vit gi đo, gia bin khơi nhiu him ha, đi mng sng ly bình yên, ta không mt gì mà đưc lm.
-Bm B h, li B h cao siêu quá, thn dân chưa hiu
-Nay ta truyn ch, cho s thn sang nưc Vit, xin Hoàng đế nưc Vit cho Bc triu ta đưc giúp sc thêm cho nưc Vit đ gi cương gii ngoài đo, cn ngưi cho ngưi, cn vàng bc cho vàng bc, cn g ván, vi vóc cho g ván vi vóc. Ta cũng thy, Ha Văn trung thành vi Chính quc, li quen đưng bin, không s him nguy, mt lòng vì ta, vì trăm h, nay ta ban Thánh ch sc phong cho Ha Văn làm đi quan trn i Bin Nam hi.
Ha Văn quỳ sp:
-T ơn Hoàng thưng
Hoàng Thưng nhìn các quan đi thn:
-Cho các ngươi lui. Ta mun gp riêng Ha Văn bàn thêm chuyn cơ mt
Các quan lui c. Ha Văn đưc Hoàng thưng cho vi vào cung cm.
Hoàng thưng hi:
-Nếu Bc triu ta ly đưc c dãi đo cát vàng nưc Vit, ta đưc gì, ta mt gì?
Ha Văn đáp:
-Bm B h. Đưc là đưc v trí án ng c vùng bin ln. Đưc là đưc quyn cai tr, quyn kim soát, quyn giao lưu, quyn phong ta rng ln ra phía đông, xung phía nam. Đưc là đưc sn vt quý giá, tài nguyên vô khi, ch đng giám sát thuyn bè ca các nưc lân bang. Mt là mt lòng dân nưc Vit, sinh thù hn. Mt là mt nim tin cy ca nhiu nưc lân bang, s coi ta là k đi cưp đt đai các nưc ging, vì thế các nưc làng ging t s bt tay nhau, mt nưc bé là nưc bé, nhiu nưc bé đng bên nhau thành đi nưc ln.
Hoàng thưng hài lòng:
-Khá khen cho nhà ngươi nói đưc nhiu điu mà ta hng suy nghĩ. Ta cưp mà ngưi b cưp không la vn hoan h ôm ly ta tung hô ho ho, y là cưp khôn. Ta đâm nhát dao vào đi phương mà thiên h không nghe k b ta đâm kêu la thm thiết, vn vang vang hai ch hi ho, y là giết ngưi khôn khéo. Mun dành đt đai nưc Vit, đng dùng binh đao, đng dùng thế mnh, mà càng phi keo sơn vi nưc Vit, hu ho vi nưc Vit, đng làm cho nưc Vit coi ta là bn, là anh em..Đng làm cho nưc Vit tin cy. Đến ngày ngưi Bc triu ta sng chung vi ngưi nưc Vit, sinh con đ cái ti nưc Vit, y là khi nưc Vit thuc ta…
-Bm B h, thn hiu
ng nghĩ ti dân chúng nưc Vit, nên nghĩ nhiu ti triu đình Vit, quy phc đưc triu đình là quy phc bách tính.
-Bm B h đúng thế.
-Há l Bc triu ta rng ln, giàu có mà không có quà cáp, không có báu vt làm xiêu lòng Triu đình nưc Vit sao?
-Bm B h đúng thế.
-Há l Bc triu ta không làm gì ni cho nưc Vit tin ta và nưc Vit là anh em, lin môi, lin ming, sát chân, cnh tay sao?
-Bm B h, thn hiu ý B h.
ng nóng vi. Ch cn biết ta phi ly nưc Vit, ly vài hòn đo là nh, ly c nưc Vit là vic ln, năm năm, trăm năm, ngàn năm, đng quên điu đó. Ly ri mà nưc Vit vn phi tung hô ho ho, y là dng ý ca ta. Nay ta già ri, nhưng các Hoàng đế ni ngôi, vn c thế mà làm. Bc triu ta đã ln, nhưng biết thế nào là ln, vì thế c phi m rng cương gii, nhưng m rng cương gii thì phi khôn ngoan thế, ly mà như không ly, cưp mà vn chu cho cưp, ri ti ngày, dù mang tên nưc Vit nhưng tt c đu thuc v ta. Có tên nưc đã chc gì có đc lp, hiu không?
Ha Văn cúi đu:
-Li B h dy, con ghi lòng tc d.
Lúc y nghe có tiếng quan đi thn nói vng vào:
-Bm B h có quan đi thn nưc Vit tên là Lý Bt xin yết kiến.

Lý Bật được quan nội cung dẫn thẳng vào gặp Hoàng đế Bắc triều.
Hoàng đế Bắc triều im lặng ngồi ngắm Lý Bật từ đầu tới chân. Lý Bật đầu cúi, tay khoanh, cố gắng đứng thẳng nhưng chân run, đầu mũi giày lật bật không yên.
-Bẩm Bệ hạ, đây là Lý Bật, quan đại thần nước Việt, giữ cương giới phía bắc giáp với Chính quốc ta.
-Ta biết người này- Hoàng thượng nói rồi sai quan đại thần- Nhà ngươi bước tới, kiểm tra chân Lý Bật xem nào.
Đại thần  bước tới, vén ống quần của Lý Bật, đặt bàn tay lên bàn chân Lý Bật, nghiêm trang nói:
-Bẩm Bệ hạ…Bàn chân của đại thần Lý Bật run lắm
-Ta biết. Người ngay thẳng, chân không run, mắt không nhìn xuống.
Lý Bật hốt hoảng:
-Bẩm Bệ hạ…Bệ hạ đừng nghĩ sai cho thần..Thần dù là quan đại thần nước Việt nhưng xin phụng mệnh Bệ hạ, xin dâng nộp cho Bệ hạ bản đồ cương giới cả đất liền và biển đảo của nước Việt cho Bệ hạ.
Hoàng thượng hỏi:
-Nhà ngươi tự nguyện?
Lý Bật lắp bắp:
-Dạ dạ…Bẩm Bệ hạ, thần tự nguyện.
Hoàng thượng lại hỏi:
-Ngươi là đại thần nước Việt, can cớ chi lại tự nguyện với ta?
Lý Bật liến láu:
-Bẩm Bệ hạ. Dù thần là quan quân nước Việt, nhưng theo gia phả, từ ngày xưa, cha ông thần là người Bắc triều, là thần dân của Bệ hạ.
Hoàng thượng lại hỏi:
-Ngươi có thù hằn gì với nước Việt?
Lý Bật tâu:
-Bẩm Bệ hạ, thù hằn thì không, hoàng đế nước Việt vẫn cho thần bổng lộc đầy đủ. Nhưng thần trộm nghĩ, mình có tài cán, có sức vóc, chi bằng mang thân đi phụng sự Bắc triều, đặng nhìn thấy tương lai sáng lạn, còn hơn đi phục vụ cho một nước Việt bé nhỏ, được mất không biết khi nào, sống chết không biết khi nào…
Hoàng thượng và các quan trong triều nhìn nhau.
Lý Bật tâu:
-Thần biết, sớm muộn chi nước Việt cũng trở thành chư hầu như ngàn năm trước nay vẫn là chư hầu Bắc triều. Chi bằng xin lập công trước, dâng nộp bản đồ cơ mật cương giới trên đất liền, trên biển đảo cho Hoàng thượng, đặng hy vọng Hoàng thượng mau mau lấy nước Việt…
Hoàng thượng hỏi:
-Nếu ta lấy nước Việt, thì nhà ngươi được gì?
Lý Bật:
-Dạ..Bẩm Bệ hạ, cái đó…
Hoàng thượng lại cùng các quan trong triều nhìn nhau.
Lý Bật nói:
-Có công thì có thưởng. Chắc Hoàng thượng không eo hẹp. Thần trộm nghĩ, những bản đồ, những sơ đồ chỉ dẫn đầy đủ vị trí phòng thủ của nước Việt nơi cương giới cũng đủ Hoàng thượng cảm kích mà ban thưởng
Hoàng thượng gật gù:
-Phải..Bắc triều ta lấy thưởng phạt làm đối nhân xử thế. Công như nhà ngươi, thưởng bao nhiêu cũng không đủ, nhà ngươi có thể xin ta cái gì cứ xin…
Lý Bật hoan hỉ:
-Bẩm Hoàng thượng…Thần dù tài hèn nhưng so với Hoàng thượng nước Việt thì như so cây cổ thụ với cỏ dại. Hoàng thượng nước Việt nhất thời được lòng dân nhưng rồi chẳng mấy lúc mà bị phế truất. Chi bằng xin Hoàng thượng sau khi lấy nước Việt, sắc phong cho thần Hoàng đế chư hầu, thay thế Hoàng thượng nước Việt, được vậy, thần cung cúc phụng sự Hoàng thượng, phụng sự Bắc triều.
Hoàng thượng nhíu trán:
-Người đang làm quan đại thần nước Việt, bỗng chốc dâng nộp bản đồ cơ mật lên ta, rồi xúi ta lấy nước Việt, rồi xin ta phong làm Hoàng đế Chư hầu, ngươi bán nước Việt được thì bán Bắc triều được, ta nói vậy không sai chứ? Các khanh thấy sao?
Các quan đại thần đồng thanh:
-Hoàng thượng sáng suốt
Hoàng thượng lại nói:
-Ta đang làm nhiều việc để Bắc triều và nước Việt hữu hảo, thuận ý trời, thuận bách tính trăm họ, can cớ chi ta lại đi xâm lược nước Việt. Ngươi là quan đại thần nước Việt lại nghĩ Bắc triều ta có mưu lấy nước Việt, ta hỏi ngươi, ý này ở nước Việt bách tính có ai nghĩ như ngươi không?
Lý Bật lúng túng:
-Bẩm Bệ hạ, cái đó…
Hoàng thượng và các quan đại thần lại nhìn nhau.
Hoàng thượng nói:
-Xét tội ngươi bán nước Việt, đáng chém đầu tại đây, nhưng lại xét ngươi có ý muốn phụng sự ta, nên ta tha tội chết.
Lý Bật tái mặt:
-Bẩm bệ hạ…
-Trên thế gian, không hoàng đế nước nào lại đi thu nhận kẻ tạo phản. Ta nghĩ, nếu ngươi là thần dân của ta,  e thần dân của ta sẽ băm ngươi ra trăm mảnh..
Lý Bật sụp lạy:
-Cúi xin Bệ hạ soi xét, quả thực con muốn quay đầu về Chính quốc
Hoàng thượng nói tiếp:
-Nhưng nếu ta biết ngươi tạo phản mà không giao nộp cho Hoàng đế nước Việt, phỏng tình hữu hảo hai nước nào có hay ho.
Lý Bật đau khổ:
-Trời ơi, Bệ hạ….
Hai tên lính xách tay lôi Lý Bật ra.
Hoàng thượng nói với các quan đại thần:
-Các khanh thấy ta làm vậy đúng hay sai?
Quan đại thần:
-Bệ hạ anh minh.
Hoàng thượng nói:
-Trong lúc này, muốn nước Việt tin ta, thì ta phải nộp thằng phản loạn này cho nước Việt. Các khanh thấy sao?
-Bẩm Bệ hạ, đúng thế.
-Lý Bật tham lam tiền của, dâng nộp cơ mật lấy thưởng, lại tham lam đòi ta sắc phong Hoàng đế Chư hầu, hạng người này nguy hiểm, nước Việt có nó cũng nguy hiểm mà Bắc triều ta nhận nó cũng thậm nguy.
-Bẩm Bệ hạ, đúng thế.
-Bắc triều hay nước Việt, hay nước nào cũng vậy, có kẻ trung chính và cả những kẻ tạo phản. Ta giao Lý Bật cho nước Việt, hẳn Hoàng đế nhà Lý sẽ cảm kích.
-Bẩm Bệ hạ đúng vậy
-Muốn lấy nước Việt, hãy để cho nước Việt cảm kích ta, cảm kích rồi mới chịu nghe ta khuyên bảo, đó là ý ta vậy
Quan đại thần nhìn nhau, gật gù.
Hoàng thượng hạ chỉ:
-Cho lính cơ mật đóng cũi, nhốt Lý Bật vào trong đó, rồi giao sứ thần mang hắn về trả cho nước Việt.
-Tuân chỉ.
Hoàng thượng cho các quan lui ra hết, chỉ còn một quan đại thần phụ trách cơ mật của Triều đình ở lại.
Hoàng thượng nói:
-Một mặt cho sứ thần nhanh chóng mang Lý Bật giao nộp cho nước Việt, một mặt sai các Quan đầu tỉnh ở cương giới phía Bắc, theo bản đồ bố phòng của nước Việt mà Lý Bật dâng tặng, điều quân xâm lấn, đánh bật quân nước Việt càng sâu càng tốt, lấy thêm một mét cũng lấy, lấy thêm một gốc cây cũng lấy. Bản đồ cơ mật của Lý Bật rất hay, ta chỉ cần đánh úp là quân nước Việt hoảng loạn bỏ chạy. Rồi nếu nước Việt lên tiếng phản đối, ta sẽ ra sắc chỉ quở trách chính quyền địa phương.
Quan cơ mật:
-Nhưng thần nghĩ, nếu làm thế e Hoàng đế nước Việt…
-Ta hiểu ý khanh. Chuyện va chạm nơi cương giới thời nào không có. Hoàng đế nước Việt cảm kích ta chỉ mặt một tên đại thần phản loạn, há phiền lòng mấy vụ lấn cương giới lẻ tẻ kia sao?
-Hoàng thượng sáng suốt.
-Lấn đất cương giới, chưa có thời cơ thì chưa làm to, mỗi ngày một tí, mỗi tháng một tí, mỗi năm một tí, êm êm thuận thuận, làm thế không thành việc lớn quốc gia thì quan hệ hai nước vẫn muôn năm hữu hảo..
-Hoàng thượng sáng suốt.
-Thôi, khanh nhanh chóng lên đường.
Lý Bật bị đẩy vào cũi gỗ ngay trong đêm. Lính lại để cũi gỗ giữa trời, ngay sân Hoàng cung. Lại đặt bên cạnh cũi một cái bánh bao, một miếng thịt mỡ. Lý Bật ngồi, mắt nhìn cái bánh bao. Không lấy ăn thì đói. Lấy ăn thì cảm thấy thẹn lòng. Đường đường một đấng quan đại thần, bỗng lộc, người hầu kẻ hạ, giờ đột nhiên ngồi cũi, như con chó, miếng ăn cũng ngang suất chó.
Lý Bật rủa cha. Cha hắn dạy, khi muốn lên chức thì nằm rạp xuống mà trườn, người ta nói hay thì mình phải nói hay, người ta nói thối thì mình phải tung hứng nói thối, không được sai lời. Khi đã lên chức cao thì phải có chí lên cao hơn. Muốn lên cao hơn thì phải biết trấn áp thằng ở dưới. Dân Việt vốn như con cua trong rổ. Cua trong rổ không cần che đậy miệng rổ mà chẳng con nào chui được ra ngoài. Con này mới chui lên miệng, mấy con kia đã vội kéo xuống, cứ vậy luẩn quẩn trong rổ, không con nào vươn được để thoát thân. Muốn thế thì phải nhờ vào ngoại bang. Có ngoại bang kéo ra khỏi rổ thì mới mong làm vương làm tướng. Nay theo lời cha, hắn nhờ đến ngoại bang, ai dè ngoại bang còn hơn cả cua trong rổ, lại đè dúi hắn xuống để  giả bộ làm ơn làm phúc. Thật đời khốn nạn.
Lý Bật rủa mình. Tham vàng bạc châu báu thì ai không tham, nhưng hắn đã tham sai. Hắn tham mà vác xác sang Bắc triều, thành tội tạo phản. Nay được đưa về nước Việt, cái chết là cầm chắc. Chi bằng cứ tự sát, còn để lại chút danh, rằng quan đại thần Lý Bật bị Bắc triều bắt, một mực không khai báo, một mực trung chính với Hoàng đế nước Việt, chết vậy là chết vinh. Chết vì tạo phản thì còn tru di tam tộc.
Lý Bật rủa thầy tướng số. Ngày sinh hắn ra, mẹ hắn cho vời thầy xem tướng đến, thầy phán, sau này Lý Bật chức thấp cũng quan đại thần, chức to làm tới Hoàng đế. Hắn nhớ mãi, nhớ mãi, nhớ mãi nên mới nông nỗi này, nếu có làm hoàng đế e cũng là hoàng đế cho lũ chó nuôi không hơn không kém.
Hứa Văn nghe tin Hoàng thượng cho nhốt Lý Bật vào cũi bắt mang về nước Việt trị tội tạo phản thì lấy làm tò mò. Nửa đêm, Hứa Văn sai lính dẫn mình ra sân Hoàng cung, ngồi bên cũi nhốt Lý Bật.
Hứa Văn ngắm nghía Lý Bật, lại cầm tay soi chỉ, lại xách tai coi dáng, lại kéo tóc coi lông mày.
Lý Bật cáu:
-Thân phận ta đáng như phận chó lắm sao?
Hứa Văn cả cười:
-Là đại trượng phu ai bất mãn như thế
Lý Bật trừng mắt:
-Hoàng thượng các người trở mặt, há đáng mặt trượng phu sao?
Hứa Văn nói:
-Sao ngươi không tìm cách chi đàng hoàng lại tìm cách tạo phản?
Lý Bật trố mắt:
-Ngươi nói vậy là có ý gì?
Hứa Văn nói:
-Chọn đường tạo phản là chọn đường chết. Chi bằng ngươi cúi xin Bệ hạ soi xét, đừng xin bổng lộc, đừng xin chức tước, chỉ xin mạng sống, Bệ hạ ta bao dung như trời biển, chắc sẽ thuận lòng…
Lý Bật sụp lạy trong cũi:
-Xin một lạy giúp cho kẻ hạ thần này thoát chết
Hứa Văn nhìn Lý Bật rồi đưa bàn tay mình ra:
-Bàn tay này lật bên này, lật bên kia dễ. Hoàng thượng ta nói ra lời rồi thu lại lời cũng dễ như lật bàn tay vậy.
Và cười.
Lý Bật trố mắt nhìn.
Hứa Văn phe phẩy cái quạt lông ngỗng, đứng dậy, bước đi cười ha hả.
Tiếng cười của Hứa Văn khiến Lý Bật co rúm, lạnh toát, tưởng như mình đang được đặt vào một cỗ quan tài.
(Xem tiếp Chương IV)