Nguyễn Quang Vinh
Chương IV
Cho tới khi con ngựa chiến của Hoàng Giáp lọt vào được cổng thành thì cả người và ngựa gần như kiệt sức.
Nhìn thấy cái lá cờ báo việc đại sự từ cương giới, lính canh cổng thành vội vã mở cổng.
Hoàng thượng cũng nhận được tin khẩn cấp từ Quan đại thần cơ mật.
Hoàng Giáp bước liêu xiêu lên từng bậc thềm nội điện. Cho tới khi chàng đặt chân vào điện yết triều, Hoàng Giáp quỵ xuống, vẫn yếu ớt kịp hô Hoàng thượng vạn tuế.
Hoàng thượng nhà Lý sai lính chăm sóc Hoàng Giáp khẩn cấp. Hoàng Giáp tạ ơn và xua tay:
-Bẩm Bệ hạ, việc cấp báo này quan trọng hơn thể xác của thần…
Hoàng thượng ân cần:
-Khanh đi ngựa mấy ngày đường không nghỉ từ cương giới về đây, hẳn có chuyện chi nghiêm trọng? Lý Bật của ta đâu?
Hoàng Giáp:
-Bẩm Bệ hạ…Lý Bật tạo phản, đang đêm vượt biên giới mang bản đồ cơ mật dâng cho Hoàng thượng Bắc triều…Thần biết được việc này thì đã không kịp đuổi theo Lý Bật. Thần chỉ còn cách quay về cấp báo cho Bệ hạ, đặng soi xét…
Hoàng thượng ra hiệu cho quan quân ra cả, chỉ còn đại quan cơ mật ở lại. Hoàng thượng hỏi Hoàng Giáp:
-Bản đồ bố phòng cương giới của ta đã bị Lý Bật lấy đi, khanh chắc chứ?
-Bẩm Bệ hạ, đó cũng là thứ Lý Bật đổi lấy vinh hoa phú quý cho việc tạo phản của mình.
Quan cơ mật tâu:
-Bẩm Bệ hạ, nếu quân Bắc triều có được vị trí bố phòng của ta, sớm muộn chi cũng cho quân đánh úp, lấn đất. Cương giới xa xôi, địa hình hiểm trở, binh lực ta còn yếu, nếu quân Bắc triều đánh chiếm bất ngờ, binh lính ắt sẽ hoảng loạn mà bỏ cương giới, thậm nguy thậm nguy thưa Bệ hạ.
Hoàng Giáp tâu:
-Bẩm Bệ hạ…Địa hình cương giới hiểm trở, Bệ hạ đã cho bố phòng rất kín kẽ, rất lợi hại, nhưng nếu cái lợi hại ấy rơi vào tay Bắc triều, binh lực ta e khó lòng trụ vững. Quân Bắc triều vốn lấy đông làm lực, coi mạng người như thân trâu ngựa, chết bao nhiêu cũng không nao núng, ta ít người lại bị bất ngờ, e nguy cấp. Thần cố chạy về báo cho Bệ hạ, mau mau tìm cách đáp trả. Tội Lý Bật trị lúc nào cũng được, bảo vệ cương giới mới là cấp bách, xin Bệ hạ soi xét.
Hoàng thượng nhìn bản đồ:
-Ta hiểu ý các khanh. Nay tình hình đã thế này, ta phải tương kế tựu kế.
Đoạn Hoàng thượng kéo Quan cơ mật cùng Hoàng Giáp vào phòng riêng, bàn bạc, viết viết kẻ kẻ, rồi sai cho xe ngựa đưa Hoàng Giáp nhanh chóng trở lại cương giới ngay trong đêm, đồng thời bí mật điều thêm 3000 binh mã lặng lẽ đi đường tắt dồn hết về cương giới.
Điều binh xong cũng đã tới canh hai. Quan đại thần cơ mật tấu:
-Xin Hoàng thượng nghỉ ngơi. Việc ứng phó ở cương giới, theo thần thế là kịp thời. Hoàng thượng sáng suốt.
Hoàng thượng im lặng tư lự:
-Nếu Bắc triều có được bản đồ cơ mật, đánh úp ta để lấn đất, ta chống trả là một nhẽ, mà lần này giăng bẫy thì sói rừng sẽ sập bẫy, chuyện này không khó. Khó là vẫn vừa phải dẹp loạn ở cương giới, nhưng vẫn phải giữ quan hệ hai nước.. Nước Việt ta đang yếu, trải qua nhiều binh đao, cần thời gian củng cố sức dân trăm họ.
Quan cơ mật:
-Bẩm Bệ hạ. Nhưng nếu nhân cơ hội này họ quyết lấy nước ta thì sao?
Hoàng thượng nói:
-Nếu họ quyết lấy nước ta thì đó là lẽ khác, khi đó chẳng cẩn thánh chỉ, bách tính trăm họ sẽ sống chết giữ cương giới, người Việt ta là vậy, chịu nhún nhường để mong hòa hiếu nhưng không khi nào chịu khuất phục.
Quan cơ mật lại tâu:
-Từ khi Hoàng thượng lên ngôi, đất nước bình an, trăm nhà một lòng theo Bệ hạ. Nước Việt bé nhưng không yếu, bách tính còn nghèo nhưng không hèn, quen đánh trận nhưng không muốn gây chiến, muôn lòng hướng về Bệ hạ. Cái mạnh của nước Việt nằm ở cái mạnh của Bệ hạ, càng lúc đất nước gian nan, dân nước Việt đều hướng về Bệ hạ. Bệ hạ đã gieo được niềm tin trong lòng bách tính thì phải giữ niềm tin ấy, lòng dân khi biết Bệ hạ làm gì cũng vì danh dự nước Việt, cũng vì tổ tiên nước Việt, hẳn bách tính chết cũng theo Bệ hạ đến cùng.
Hoàng thượng:
-Lý Bật tạo phản, nối giáo cho ngoại bang, tội này tru di tam tộc. Ta buồn đau vì bách tính sẽ nghĩ gì về quan đại thần của ta, đến như lên tới quan đại thần còn bán nước hại dân thì thử hỏi, lòng dân sao yên ổn. Tội này ta nhận với muôn dân trăm họ. Ta mù mắt không thấy hết ruột gan của hắn. Tai ta điếc không nghe lời can gián khi ta phong tước hàm cho hắn. Chi bằng ta ra cáo bạch cho chúng dân biết về Lý Bật, ta nhận lỗi với chúng dân, và ta hứa, bắt đầu từ Triều đình, phải làm sạch cỏ dại. Khanh hãy giúp ta soạn cáo bạch để chúng dân cùng biết lòng ta.
Quan cơ mật:
-Bẩm Bệ hạ, thần tuân chỉ.
Hoàng thượng:
-Khanh cũng cho soạn thánh chỉ, phong cho Hoàng Giáp làm quan đại thần trấn giữ cương giới.
-Bẩm Bệ ha, thần tuân chỉ.
-Bắc triều nước rộng, người đông, nhưng lòng người khó lường. Họ cười đấy mà đâm dao vào ta đấy. Họ hữu hảo đấy mà mắt ngó nghiêng khắp chốn. Họ ưỡn ngực tự xưng nước lớn mà hành vi lấn đất, hại người chỉ ngang bọn thảo khấu. Sau cái bắt tay của họ, mình phải dùng nước sạch rửa tay để thôi vương vấn. Sau lời hứa hẹn của họ, mình phải dụi mắt ba lần cho tỉnh ngủ để khỏi bị đầu óc mê muội. Bang giao thì phải bang giao, nhưng đừng quên soi xét, cảnh giác. Cái gì xấu, họ sai bề tôi hành động, tránh xấu cho triều đình. Ta phải biết, đánh bề tôi nhưng phải cho quảng đại thiên hạ các nước biết dã tâm của họ. Ấy là lấy độc trị độc.
-Bẩm Bệ hạ, thần nhớ lời Bệ hạ.
-Hãy làm cho Bách tính tự hào về nước Việt, muốn vậy, phải làm cho Bách tính tự hào về Triều đình. Ta là Hoàng thượng, các Khanh là quan đại thần, trăm thứ quyền lực do Triều đính nắm giữ, nhưng là nắm giữ cho dân không phải nắm giữ cho riêng mình. Ta và các khanh đều là con dân nước Việt. Đã là con dân thì phải trung hiếu. Kẻ nào phạm điều này, kẻ đó phạm trọng tội. Dù ta là Hoàng thượng, nếu phạm điều này cũng phạm trọng tội. Khi dân chúng quay lưng với triều đình, nước nguy. Khi dân chúng bằng mặt không bằng lòng với triều đình, nước nguy. Nước nguy thì yếu. Nước yếu thì dễ mất. Ta lại đang ở bên nước lớn, trăm họ phải nhớ, một phút sa chân, sẩy chân, nước mất.
Canh năm.
Hoàng thượng thiết triều.
Hoàng thượng thông báo việc Lý Bật.
Các quan trong triều nhìn nhau.
Nhất nhất đề nghị Bệ hạ ra thánh chỉ tru di tam tộc.
Hoàng thượng nói:
-Luật nước ai cũng phải theo. Tru di tam tộc là việc phải làm. Nhưng lúc này việc giữ cương giới còn quan trọng hơn nhiều. Lý Bật tạo phản, nhưng Bắc triều chưa cho ta biết theo đường công khai, ta chưa nên động. Nay ta cần các khanh hãy lấy gương Lý Bật soi, ăn cơm Việt, hưởng bổng lộc nước Việt, rồi quay lưng tạo phản, có thể sướng cái thân mình mà làm hệ lụy đến con cháu, tổ tiên mình, phỏng được gì, ích gì, sướng vui gì? Dù là quan đại thần, mà tạo phản, thì người ta may lắm cũng chỉ coi như con trâu con chó, không đường đường chính chính nữa, liệu mừng lắm sao? Các khanh hãy tự răn mình, nếu có bất mãn hãy nói với ta, nếu có bất đồng thì gặp ta cùng đàm đạo, nếu có bất chí thì cũng tự nói ra, cái gươm trong bụng dấu mãi cũng lòi ra, cái lòng xấu khéo léo lắm thì cuối cùng cũng bị lộ. Làm quan nước Việt, đặt thể diện lên trên, đặt tự kiêu tự đại xuống dưới, có thế dân mới yêu, dân yêu thì mới kính, dân kính thì mới theo. Các khanh nghe ta nói đúng không?
-Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế.
Hứa Văn cả cười:
-Bẩm Bệ hạ quá khen, đó chỉ là cái mẹo vặt của thần thôi.
Hoàng thượng Bắc triều gật gù:
-Khanh nói phải, đôi khi cần cái mẹo vặt mà ra việc lớn
Quân đại thần hùa theo:
-Theo cái lý của Quan đại thần Hứa Văn, e rằng sẽ làm cho hoàng đế nước Việt khó xử.
Hoàng thượng phẩy tay:
-Ta nghĩ, cái mẹo này của Hứa Văn là phải ban thưởng. Ta cướp đảo của nước Việt mà nước Việt không lu loa kêu được là ta cướp đảo, ấy là khôn ngoan. Nay ta ban thánh chỉ, thôi không đưa Lý Bật về nước Việt để chịu tội, tức là ta đã ban sự sống cho hắn. Lại sai hắn ra đảo Cát vàng, trú ngụ ở một đảo lớn nhất, lại ban cho nhà cửa, thuyền bè, lương thảo, lại ban cho dân binh của ta đóng giả người Việt. Với các nước, ta nói đó là đảo của người Việt, do quan đại thần nước Việt trấn giữ, với ta, Lý Bật ắt phải phục tùng. Rồi dần dà, từ một đảo, ta cho Lý Bật lấn thêm hai đảo, ba đảo, âu cũng là thuận ý trời, chẳng mấy lúc đảo cát vàng sẽ thuộc về Bắc triều mà không ai nghi ngờ, không ai bắt bẻ, không nước nào phản kháng, còn nước Việt thì chỉ còn ôm mặt mà khóc, ai dè người nước Việt lại đi xâm chiếm đất đai nước Việt. Khá khen, Khá khen.
Hoàng thượng và các quan trong triều cười rất to, đắc chí.
Đột ngột, có tiếng kêu lớn:
-Bẩm Bệ hạ, tin cấp báo, tin cấp báo.
Hoàng thượng:
-Nói ta nghe
-Bẩm Bệ hạ, theo lệnh Bệ hạ, quân binh vùng cương giới với nước Việt nhắm vào bản đồ cơ mật do Lý Bật dâng lên, đã bí mật bao vây, đặng tiêu diệt quân binh phòng thủ nước Việt. Nào hay, gần 3 ngàn quân binh của ta đều sập bẫy của quân binh nước Việt, không ai sống sót.
Hoàng thượng nhìn các quan đại thần.
Không ai dám hé lời.
Quan cơ mật tấu:
-Bẩm Bệ hạ, việc này chắc là Lý Bật đã…
Hoàng thượng:
-Im. Đừng thấy thất bại mà vội nghi ngờ hắn. Hắn không dám làm chuyện đó.
Hứa Văn nói:
-Bệ hạ sáng suốt. Lý Bật đã tạo phản nước Việt, can cớ chi mà gian dối với triều đình ta. Chẳng qua đây là do Hoàng đế nước Việt biết trước, cảnh giác bày binh bố trận lại mà quân ta thì ngu ngốc, bảo đánh là đánh, bảo lấn là lấn, ỷ vào lệnh Bệ hạ, không quan sát, không dò xét, thua là phải, chết là phải.
Hoàng thượng lẩm bẩm:
-Các khanh nhìn đấy mà làm. Nước Việt bé mà khôn ngoan. Không phải cứ dùng sức mạnh mà lấn được. Bãi triều.
Còn lại Hứa Văn.
Hoàng thượng hỏi:
-Ta bị vố đau quá.
Hứa Văn an ủi:
-Không có sao Bệ hạ. Âu cũng là chuyện đã rồi.
-Ta mất 3000 binh lính
-Bẩm Bệ hạ, thần biết lòng bệ hạ đau buồn nhưng việc lớn vẫn đang phải làm…
-Lúc nào Lý Bật có thể xuất bến?
-Bẩm bệ hạ, thần đã cho chuẩn bị kỹ lưỡng. Đợi lệnh Bệ hạ
Hoàng thượng:
-Để ta xem xét. Người lui đi.
Hứa Văn ra.
Hoàng thượng tư lự. Quan cơ mật khép nép bước vào:
-Bẩm Bệ hạ…
-Việc gì?
-Lý Bật xin gặp chào từ biệt bệ hạ.
Hoàng thượng nhếch mép cười.
Lý Thắm ngân ngấn nước mắt, nhìn Đội Nhất:
-Còn hy vọng chứ chàng?
Đội Nhất mắt vẫn hướng về phía đất liền, thở dài:
-Hy vọng thì còn. Chỉ e Triều đình có chuyện chi?
-Chàng nói thế…là có ý nói Triều đình bỏ rơi chúng ta.
-Không. Bỏ rơi thì không. Hoàng đế anh minh, ngay cả một người dân đui què mẻ sứt Người cũng không bỏ rơi, huống hồ là ta, là bãi đảo cát vàng nơi xa ngái này, vùng cương giới quan trọng đến nhường nào.
-Ngày nào chàng cũng thả xuống biển những mảnh ván khắc thư tín của chàng cầu mong Hoàng đế nhận được. Trên biển kia đã có bao nhiêu lá thư như vậy trôi đi đâu, trôi về đâu? Ít ra thì cũng có người nhặt được mà tấu dâng lên Hoàng thượng chứ…Hay là lần nữa, ta thử mạo hiểm lại tìm cách đóng thuyền, ghép thuyền, lại cử người vượt biển mà vào?
Đội Nhất ôm vai Lý Thắm:
-Đừng mạo hiểm nữa. Lần trước đã cho đi năm người, vẫn biệt vô âm tín, nay không thể nữa. Trên đảo chỉ còn chừng này người, phải giữ nàng ạ…
Họ im lặng.
-Hay là Triều đình có chuyện chi?
Đội Nhất lại tự hỏi.
Lý Thắm không nói gì nữa, im lặng lau nước mắt.
-Trên mỗi đảo, ta đã chôn mốc giới, đã khắc chữ Đại Việt, thế là việc ta hoàn thành. Ít ra thì từ nay, những thuyền buôn qua lại hoặc có kẻ ngang tàng nào đặt chân lên những đảo cát vàng này đều nhìn thấy mốc giới nước ta. Việc này làm ta thỏa lòng. Chỉ e Hoàng thượng vẫn chưa nhận được tin tức, lại nghĩ bọn ta đã bị vùi thây trên biển cả vì sóng to gió lớn, chưa dám cử đội thủy binh nào khác ra thay thế. Ta e vậy thôi, nhưng ta tin thư tín của ta sẽ đến được tay Hoàng thượng.
Đội Nhất vuốt ve mái tóc của Lý Thắm, an ủi:
-Dù có muốn vào đất liền, ta cũng không thể. Chi bằng an phận, tiếp tục ở lại, làm cho trọng đạo vua tôi, hàng ngày tuần đảo, giữ đảo, kiếm đủ cái ăn, đợi ngày Hoàng thượng ban chỉ cho anh em trong ấy ra, cho đàn bà ra, thể nào đảo cũng vui vầy, góp mặt dân chúng trăm họ.
Lý Thắm áp sát gương mặt mình vào gương mặt Đội Nhất:
-Chàng nói với em vậy, an ủi em vậy, nhưng em biết chàng rất buồn, có phải vậy không?
Đội Nhất cười to, cười rất to, tiếng cười của chàng khiến cho những con còng gió hốt hoảng bỏ chạy.
Còn Lý Thắm thì đầm đìa nước mắt.
Hoàng thượng nhà Lý rưng rưng cảm động, hai tay nâng niu mảnh ván khắc nhằng nhịt những chữ, nói trong nước mắt:
-Ôi Đội Nhất của ta, khanh vẫn tưởng ta chưa nhận được tin báo, khanh vẫn tưởng con thuyền của khanh cho vào đất liền đã không tới được nơi, nên ngày ngày khanh vẫn cứ viết thư tín trên những mảnh gỗ này gửi ta. Thư nào ta đọc cũng thấy rõ lòng khanh với ta. Thư nào ta đọc cũng khắc dấu tấm lòng trung thành của khanh nơi đảo xa giữa trùng trùng biển cả.
Quan đại thần tâu:
-Bẩm Bệ hạ…Xin Bệ hạ ra thánh chỉ để đạo quân có thể xuất bến, ra với Đội Nhất. Thủy binh đã sẵn sàng. Dân binh đã sẵn sàng. Lũ đàn bà cũng đã sẵn sàng. Thuyền bè, lương thảo, tất cả đã sẵn sàng, chỉ đợi Bệ hạ ra lệnh…
-Ta biết. Nhưng đây là lá thư mới nhất của Đội Nhất khắc lên ván thuyền gửi ta. Các khanh hãy đọc ta nghe đã.
Quan cơ mật tuân chỉ, cầm mảnh ván từ tay hoàng thượng, nâng lên ngang mặt, tiếng đọc sang sảng.
-Bẩm Bệ hạ. Thần không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu thần khắc chữ thành thư tín gửi vào cho Bệ hạ. Phụng chỉ Bệ hạ ra thám sát, cắm mốc giới trên dãi đảo cát vàng, mọi việc thần đã chu tất. Trên hàng trăm hòn đảo lớn nhỏ ở đây, đảo nào cũng được thần cắm mốc giới hai chữ ĐẠI VIỆT. Ơn đức Bệ hạ đã giúp thần vượt qua bao sóng to gió lớn, dù phải bỏ mạng mấy trăm con người, nhưng may mắn cho thần, cuối cùng việc Bệ hạ giao thần cũng đã hoàn thành. Cắm được mốc giới thì cần người giữ gìn. Cần thủy binh. Cần dân binh. Cần thuyền lớn. Cần lương thảo. Cần dụng cụ đánh cá. Cần một cuộc sống lâu dài. Thần trộm nghĩ, nếu không lập làng lập ấp ở đây, hẳn khó lòng giữ đảo được yên ổn. Cuộc sống sướng khổ là ở chí, ở lực, ở sức của muôn nhà. Đất đai tổ tiên không thể bỏ không. Xin Bệ hạ ra thánh chỉ để Triều đình có thể đưa người ra, vừa giữ đảo vừa làm ăn sinh sống. Dãi đảo cát vàng nơi thần tới là những cồn cát nằm giữa biển, chạy từ Đông Bắc qua Tây Nam; đống cao dựng đứng như vách tường, bãi thấp cũng ngang mặt nước biển, mặt cát khô rắn như sắt, rủi thuyền đụng phải hẳn tan tành; bãi cát rộng hàng trăm dặm, chiều dài thăm thẳm chẳng biết bao nhiêu, mắt nhìn mù tít chẳng có cây cối nhà cửa. Nếu thuyền bị trái gió, trái nước mà lạc vào, dẫu không tan nát cũng không gạo không nước, trở thành ma đói mà thôi. Từ đây vào tới đất liền Đại Việt ta khoảng 7 ngày đường, chừng 700 dặm. Nhiều đời trước, quốc vương nước Việt ta hàng năm từng sai thuyền đánh cá đi dọc từng bãi cát, lượm vàng bạc, khí cụ của các thuyền hư hỏng dạt vào. Dù là ngàn trùng hiểm trở, nhưng mùa này, hướng gió này, hẳn có thể ra khơi, miễn là thuyền lớn, đóng chắc, tay chèo vững là đi tới nơi về tới chốn. Thần mong ngóng từng ngày. Xin Bệ hạ mau mau ra sắc chỉ.
Hoàng thượng gật gù, mãn nguyện, nói:
-Đừng để Đội Nhất đợi lâu hơn nữa. Ta ban chỉ mau mau lập đàn tế, chuẩn bị thuyền bè, chuẩn bị thủy binh, chuẩn bị dân binh, làm lễ xuất bến ra khơi.
Triều đình náo nức nghe sắc chỉ của Bệ hạ.
Ba thủy binh của Đội Nhất nghe tin thì vui mừng khôn xiết. Họ được phép về từ biệt gia đình để lại ra đảo.
Đêm ấy, Hứa Văn cầm tay Lý Bật dẫn lên một con thuyền lớn.
Hứa Văn nói:
-Hoàng đế ta đã tha chết cho ngài, nay lại tin cậy giao ngài thuyền bè, lương thảo, dân binh, phong tước cho ngài trấn giữ ngoài đảo xa, ngài thấy sao?
Lý Bật cả cười:
-Đảo ấy ta từng biết. Cũng nằm trong vùng biển gần đảo của Đội Nhất nước Việt, vàng bạc châu báu nhiều vô kể. Ta đã từng xin hoàng đế nước Việt ra đảo này mà không được, nay lại được Hoàng đế Bắc triều y thuận, lòng ta phơi phới như buồm căng gió, ơn ấy ta không quên.
Hứa Văn hỏi:
-Hôm ngài vào từ biệt Hoàng đế ta, bệ hạ nói sao?
Lý Bật nói:
-Bệ hạ nói ta phải nhớ, ta là người nước Việt.
-Đúng vậy
-Bệ hạ dặn ta, con dân do bệ hạ sai theo ta phục dịch, cũng đều là người nói tiếng Việt như tiếng mẹ đẻ, coi họ như người nước Việt
-Đúng vậy
-Bệ hạ dặn ta, hòa thuận với Đội Nhất, không gây hấn chi. Hãy coi đây là việc của người Việt ra đảo làm công việc của người Việt, như Đội Nhất
-Đúng vậy. Nhưng chí người thuộc Bắc triều, mạng sống của ngươi thuộc Bắc triều. Bắc triều dung dưỡng ngươi thì ngươi phải một mực trung thành. Biển lớn, mạng bé, chỉ cần ngươi trở mặt, thân xác ngươi chẳng còn mà danh tiếng cũng chìm lấp giữa muôn trùng sóng cả.
Lý Bật khúm núm:
-Ta biết, ta biết điều đó.
Hứa Văn đưa Lý Bật xuống thuyền. Cả trăm thủy binh và dân binh cúi rạp chào đón.
Lại có cả vũ khí, cung tên.
Lại có cả lều bạt, khung nhà, tấm lợp.
Lại có cả lương thảo.
Lại có cả nữ tì.
Lý Bật ngây ngất, cười cười, gật gật, đầu óc lâng lâng, tưởng đang cưỡi trên mây.
Hứa Văn nói:
-Rồi ta cũng sẽ tới thăm ngài. Muốn gì nữa ta sẽ gửi ra. Muốn thêm lương thảo, vũ khí ta sẽ gửi ra. Muốn gái đẹp nữa ta cũng sẽ gửi ra. Bệ hạ tin cậy ở ngài, ngài nhớ mà hoàn thành sứ mệnh.
Lý Bật từ biệt Hứa Văn, đoạn, lệnh cho thuyền dong buồm hướng về biển khơi.
Đội Nhất lặn một hơi dài xuống tận đáy biển. Lạ quá, lạ quá, khúc eo biển này, gần cồn cát vàng nửa chìm nửa nổi giữa biển, không hiểu sao chìm đắm chồng chất rất nhiều thuyền bè. Đội Nhất nhào lên khỏi mặt biển, ới gọi anh em tới.
Đội Nhất nói:
-Dưới đáy biển ở đây chồng chất thuyền bè bị đánh đắm, thuyền vẫn nguyên, đồ đạc, hàng hóa vẫn nguyên, thế tức là không phải do bão biển, không phải do giông tố, vậy tại sao thuyền bè cứ qua chỗ này thì bị nhấn chìm.
-Có thủy tặc thưa ông Đội
-Hay biển này có quỷ quái thưa ông Đội
Đội Nhất lắc đầu:
-Ta không tin vào ma quỷ. Ta chỉ phân vân vì sao thuyền bị nhấn chìm dễ quá. Cả thuyền bị kéo xuống tận đáy. Dưới đó chỉ là đá, lớp lớp những tảng đá màu đen. Rất khó hiểu. Hiểu theo ma quái cũng được vậy. Thuyền lớn mới chìm, thuyền bé không chìm, vậy là thế nào?
Anh em thay nhau lặn sâu xuống quan sát.
Một người nói:
-Bẩm ông Đội, coi như khúc biển này là cái bẫy.
Đội Nhất bước tới:
-Người nói thế có nghĩa gì?
-Bẩm ông Đội, nếu nhỡ có thuyền bè các nước đe dọa ta, ta lừa cho chúng vào tới eo biển này là sẽ bị thủy quái nhấn chìm
-Được. Ý ngươi hay lắm. Nhưng ta vẫn muốn biết, vì sao thuyền bị nhấn chìm? Các ngươi không tìm được nguyên cớ sao?
Bỗng nghe tiếng la thất thanh.
Mọi người hốt hoảng lao tới. Trên biển, một thủy binh giãy dụa la hét.
Đội Nhất và mọi người lao xuống.
Người thủy binh ấy đang bị một lực hút ma quái cứ kéo dúi xuống sâu trong đáy biển, giẫy mãi không thoát được.
Đội Nhất bơi nhanh tới. Viên thủy binh sắp chết ngạt. Đội Nhất nhìn thấy rõ ràng viên thủy binh đang bị một sức mạnh vô hình kéo trì xuống đáy, không cách gì có thể thoát ra được.
Đội Nhất cầm tay viên thủy binh, chàng cũng lập tức bị sức mạnh vô hình kéo trì xuống.
Đội Nhất buông tay. Chàng nhìn viên thủy binh đang chìm nhanh và phát hiện, hình như tên thủy binh đang ôm cái gì đó ở trước ngực.
Đội Nhất lặn nhanh xuống, dùng sức mạnh, đạp chân cho bay cái thùng sắt mà tên thủy binh đang ôm trước ngực ra khỏi thân thể anh ta. Và ngay lập tức, thùng sắt bị hút nhanh xuống tận đáy còn tên thủy binh thì được Đội Nhất kéo lên bờ.
Đội Nhất ngờ ngợ đã nhận ra một nguyên do.
Đội Nhất hỏi tên thủy binh:
-Vừa rồi, nhà ngươi ôm cái thùng sắt ấy đựng gì
Tên thủy binh mặt mày tái mét, lo sợ thưa:
-Bẩm ông Đội, hôm qua con tìm thấy một con voi bằng ngọc rất đẹp, định làm của riêng. Nhưng sợ ông Đội và anh em nhìn thấy nên lên bờ tìm cái hộp sắt dấu con voi ngọc rồi ra đây lặn xuống, định cất dấu thì chẳng may bị nạn.
-Ta hiểu rồi
-Bẩm ông Đội. Tội tham lam của con đáng chết.
Đội Nhất nói:
-Lần này ta tha mạng ngươi, nhưng nói ta nghe đi, có cái gì kéo ngươi chìm nhanh xuống đáy?
-Con như bị ai đó kéo xuống đáy, vẫy vùng không lên được
-Ta hiểu rồi
-Bẩm ông Đội. Tới khi ông Đội đạp cái thùng sắt ấy ra khỏi người con, thì con không cảm thấy sức hút ấy nữa.
Mọi người lặng lẽ nhìn nhau, vừa ngạc nhiên, vừa khiếp hãi.
Đội Nhất cầm một thanh sắt lớn:
-Các ngươi đi với ta.
Đội Nhất sai hai thủy binh cầm thanh sắt bơi lại gần chỗ eo biển. Ai cũng lo sợ, không muốn đi.
Đội Nhất nói:
-Các ngươi sợ thì để ta đi vậy.
Đội Nhất cầm thanh sắt bơi nhanh ra eo biển. Chàng chưa kịp lặn thì bất chợt chàng bị nước xoay tròn và hun hút kéo xuống nhanh như chớp. Chàng vội vàng buông thanh sắt. Thanh sắt lao vun vút xuống đáy, cắm phập vào lớp đá đen còn Đội Nhất thì phóng người lên nhẹ như không.
Anh em chạy tới.
Đội Nhất ôm choàng lấy anh em:
-Ta biết rồi. Ta biết rồi. ta biết rồi…
Và chàng cười ha hả.
Từ khi lên ngôi, có lẽ đây là lần đầu tiên Hoàng đế nhà Lý mới tổ chức một ngày lễ lớn đến như vậy. Kinh thành suốt nhiều ngày náo nức thực hiện chỉ dụ của Hoàng thượng, giăng đèn kết hoa, lập đàn tế ở ngay cửa sông ra biển. Lại sai lính trang trí thật nhiều cờ xí rực rỡ trên đoàn thuyền 5 chiếc được đóng lớn. Lại sai nhiều đoàn ca vũ thay nhau múa hát dọc đường dẫn xuống bến thuyền. Lại sai các quan địa phương gần Thăng long mở đường cho dân chúng tới dự lễ. Lại sai xây dựng một giàn cao đặt nơi làm tế lễ. Ngày đêm các phường hát, phường múa tập những động tác múa lễ theo hướng dẫn của các thầy biện lễ. Lại sai làm hình nhân, nam có, nữ có, xiêm y lộng lẫy. Lại sai chuẩn bị nhiều bó tre. Chưa tính đến chuyện trước đó nào lương thảo, nào cung tên, nào vật dụng, nào gỗ ván, nào tre nứa, nào đồ gốm, lần lượt chuyển xuống chất đầy trong từng thuyền. Dân chúng đổ về kinh thành đông không tính xuể.
Trong lần thiết triều bàn về việc làm lễ xuất quân ra đảo cát vàng, Hoàng thượng nói:
-Ta nghĩ rằng, không giống như những ngày lễ trong nước, ngoài việc phải lo thật chu đáo, thật vui vẻ, thật náo nhiệt, lần xuất binh này là để gây trong lòng dân chúng niềm tự hào về nước Việt. Tiễn thủy binh, dân binh ra cương giới xa xôi, ra nơi hiểm nguy, bảo vệ đất đai tổ tiên, không thể làm đơn giản mà được. Trước là cầu xin trời đất, Phật tổ yểm trợ, trời yên biển lặng, đi tới nơi, về tới chốn. Sau nữa là cũng nhân đây cho các nước lân bang biết về sức mạnh của nước Việt, ý chí của con dân nước Việt trong việc bảo vệ cương giới. Làm thế, người đi thì vui, lòng yên, tâm yên, cố sức cố lòng hoàn thành bổn phận, người ở lại thì lấy đó làm gương, đặng noi theo mà dựng xây nước nhà bền vững. Nay chiểu theo tấu trình của các thần chuyên coi về địa lý, về thời tiết, về hướng gió, hướng sóng, ta phê chuẩn lệnh xuất bến.
Chuyến đi này có 300 thủy binh cùng vũ khí cung tên đầy đủ, thêm 200 dân binh gồm 100 dân binh nam, 100 dân binh nữ đã được tuyển chọn.
Rồi ngày lễ xuất quân cũng tới.
Trên 5 con thuyền đỗ san sát nhau, cờ xí tung bay, mặt người rạng rỡ, dân binh, thủy binh đứng trên thuyền, hừng hừng khí thế, nom đẹp như tranh vẽ, nom oai phong lẫm liệt, khí thế bừng bừng.
Nắng vàng rực rỡ. Trên giàn cao, Hoàng thượng là chủ lễ.
Quan quân xếp hàng ngay ngắn.
Binh lính đứng nghiêm, mắt hướng thẳng về phía biển khơi.
Nhìn không khí ấy, ai ai cũng thấy lòng dạ lâng lâng, muốn hét lên, muốn hát lên, muốn gào lên vì tự hào, vì sung sướng.
Hoàng thượng đứng trên cao, dưới là cờ mang chữ ĐẠI VIỆT, tiếng Hoàng thượng nghe như sấm rền:
-Phụng mệnh trời đất, ta, Hoàng đế Đại Việt, xin với tổ tiên, Phật tổ, xin với trời này, đất này, hãy yểm trợ cho đoàn thuyền của nước Việt ra nơi cương giới, đi là tới, biển yên sóng lặng, muôn người như một, giữ vững cương giới ngoài biển khơi. Nước Việt ta ngàn đời nay chỉ biết đến hòa hiếu, chỉ mong muốn bình yên, trăm họ đồng lòng, không muốn gây hấn với ai, không muốn đầu rơi máu chảy với ai, một lòng một dạ hướng về tổ tiên, gây dựng cuộc sống. Nước Việt ta ngàn đời nay coi đất đai tổ tiên để lại là máu thịt. Kẻ nào xâm lấn, trăm họ không khoan dung. Kẻ nào cướp phá, bách tính ta không tha thứ. Nay ta ban Thánh chỉ, xuất thủy binh, dân binh ra cương giới giữ đảo cát vàng. Các ngươi đi, lấy cái gốc Việt làm chính đạo, lấy cái phẩm hạnh Việt làm khuôn phép, có chết thì chết ở ngay mốc giới, dù gặp muôn trùng bão tố cũng không nao núng, dù gặp ngoại bang vây bủa cũng không lùi bước, sống thì giữ đất, chết thì thành hồn vía con dân nước Việt, sống cũng ngẩng cao đầu mà chết thì cũng vì trăm họ mà không hổ thẹn. Ta ban lệnh xuất binh.
Cả vạn người hô to:
-Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Rồi bắt đầu là lễ tế của các thầy cúng.
Những hình nhân làm bằng gỗ được thả xuống biển trong tiếng trống, tiếng chiêng, trong tiếng khấn vái, trong hương khói, những mong các hình nhân gánh họa thay cho những thủy binh, dân binh chuẩn bị ra khơi.
Rồi những bó tre được trao cho những người trên thuyền, chết thì bó thân xác trong những thân tre này, thả trên biển đặng về với quê cha đất tổ.
Rồi Hoàng thượng cầm một chung rượu, tới từng người, tất cả cụng ly rượu tiễn của Hoàng đế ban.
Rồi tiếng tù và vang lên từng hồi dài.
Từng con thuyền từ từ rời bến.
Người dân khắp bốn mặt kinh thành ai cũng muốn ào xuống bến thuyền để tiễn người ra đi.
Tiếng nhạc lễ vang ngân như lời chào, như tiếng gọi.
Suốt mấy ngày đêm trên biển, Lý Bật say trong rượu ngon gái đẹp. Đến lúc chiều tà thì lính canh bước vào:
-Bẩm Đại thần, hình như trước mặt đã là đảo cát vàng
Lý Bật nhoài người ra cửa sổ căn phòng ngủ trên thuyền, ngó nghiêng. Mờ xa đã là dãi đảo cát vàng, ẩn hiện trong áng chiều tà.
Lý Bật vùng dậy, chỉnh sửa lại y phục rồi ra lệnh cho binh lính trên thuyền chuẩn bị.
Lý Bật lẩm bẩm:
-Ta mong ngày này từ lâu lắm rồi.
Lý Bật không sợ gặp Đội Nhất. Vốn là quan đại thần trong triều, Lý Bật hiểu, trong tay Đội Nhất giờ chỉ có mấy mống người, vũ khí cung tên không có, sức vóc ấy làm sao ngăn được Lý Bật.
Lý Bật nhớ lại cảnh hắn vẫn thường mê mẩn trước những thùng gỗ đựng đầy vàng bạc ngọc ngà mà Đội Nhất gửi vào. Như thế là trên đảo còn nhiều lắm, nhiều lắm. Lý Bật sẽ cho gom hết lại làm của riêng. Hắn sẽ là Chúa đảo. Hắn sẽ xây dựng đảo thành một lãnh địa, thuyền buôn đi lại phải nhất nhất cống nộp. Rồi hắn sẽ giàu hơn cả hoàng đế Bắc triều. Rồi hắn sẽ lại được vênh váo. Hắn sẽ dùng tiền, dùng vàng tuyển mộ binh lính, sắm sửa cung tên, không khéo lại còn thành lập cả một vương quốc ở đây, hùng mạnh cát cứ giữa biển đông, Bắc triều cũng nể sợ mà Đại Việt cũng hoảng hồn.
Hóa ra không chỉ là một hòn đảo. Hàng trăm hòn đảo kéo dài cả mấy trăm dặm, nhìn vượt ra cả ngoài tầm mắt.
Lý Bật sai lính hạ buồm để giữ bí mật. Hàng chục tay chèo lặng lẽ đẩy thuyền chui vào dần trong đêm tối vừa buông xuống.
Lý Bật hỏi tên cầm lái:
-Mấy canh giờ nữa tới nơi
-Bẩm. Nhìn vậy nhưng còn xa, phải đến canh ba mới tới đảo
-Hay lắm. Canh ba càng tốt, như thế là không ai biết thuyền ta cập bến
-Bẩm. Nói như ngài, trên đảo còn có người?
-Mày ngu si vậy. Không có người thì ta ra xâm chiếm làm gì?
-Nhưng thần nghe nói, đây là đảo của người Việt, còn ta thì đóng giả người Việt.
-Đúng thế.
-Nhưng ngài thực sự là người Việt sao phải đóng giả là người Việt?
Lý Bật chộp tay vào mặt người cầm lái:
-Mày câm mồm. Tao là người Việt nhưng giờ tao đã là quan đại thần của hoàng đế các người. Ta sẽ là Chúa đảo ở đây, ta cướp đảo người Việt để làm Chúa đảo phụng sự cho Hoàng đế các ngươi, hiểu không?
-Bẩm. Thần trộm nghĩ, nếu để phụng sự thì ngài có thể phụng sự Hoàng đế nước Việt không được sao?
Lý Bật rên rỉ:
-Sao đại quan Hứa Văn lại có thể sung cho ta những binh lính ngu ngốc thế này hả trời.
Người cầm lái im lặng, thôi không thèm hỏi nữa.
Nhưng Lý Bật lại hỏi:
-Người nói ta nghe. Nếu thuyền gặp biển động, bão tố, làm sao thoát thân?
Người cầm lái nói:
-Bẩm. Nếu việc đó xảy ra, ngài có thể bám theo những bó tre chuẩn bị sẵn trên thuyền, sóng sẽ đưa ngài vào được đất liền Chính quốc mình.
-Sao nhà người biết chắc vậy, nếu không về chính quốc mà về nước Việt thì sao?
-Bẩm. Hướng gió, hướng sóng này, chắc chắn là về chính quốc.
Lý Bật gật gù rồi tự an ủi:
-Nói là nói thế, thuyền này bão tố nào xô ngả được.
Đêm đen mù mịt. Con thuyền vẫn lù lù tiến vào bờ đảo. Lý Bật không ngủ được, cứ đi đi lại lại.
Hắn nghĩ tới cảnh gặp Đội Nhất, lại nghĩ tới cảnh Đội Nhất và binh lính sụp lạy dưới chân hắn xin tha mạng. Hắn lại nghĩ, nếu Đội Nhất không biết gì, lại tưởng hắn được Hoàng thượng nước Việt sai hắn ra trấn giữ đảo, thì e Đội Nhất và binh lính sẽ xiết bao mừng rỡ khi gặp mặt hắn. Hắn lại nghĩ việc ngay lập tức sai Đội Nhất đưa nộp toàn bộ những vàng bạc ngọc ngà đã thu gom cho hắn. Hắn lại nghĩ tới Thánh chỉ Hoàng thượng Bắc triều ban thưởng cho hắn. Nghĩ và nghĩ. Và nôn nóng. Đêm vẫn đen đúa như ý nghĩ của hắn cũng rất đen đúa.
Đột ngột hắn cảm thấy con thuyền như bị sức mạnh nào kéo hụt xuống. Lúc đầu con thuyền khựng lại, tiến không tiến, lùi không lùi, sau đó thì có nhiều tiếng la hét khi nước biển ào ào ùa vào thuyền. Rõ ràng là con thuyền đang chìm xuống. Hắn hét. Hắn ra lệnh cho binh lính chèo thật nhanh. Hắn thấy biển vẫn lặng. Và thậm chí gió cũng chỉ nhè nhẹ thổi. Nhưng sao con thuyền đang bị hút xuống, hút rất nhanh. Hắn bị văng ra khỏi thuyền. Nhiều bóng người nữa cũng văng ra khỏi thuyền. Và trong đêm tối mịt mùng, hắn quờ quạng, trợn mắt nhìn, bóng con thuyền phút chốc mất hút dưới lớp sóng biển.
Lý Bật quờ tay vào một bó tre lớn.
Những bóng đen khác cũng ôm được những bó tre lớn.
Gió có vẻ lớn, sóng có vẻ lớn. Lý Bật cảm giác như mình bị sóng biển dồn đuổi, xoay lông lốc.
Những tiếng kêu thét đâu đó quanh hắn.
Hắn không quan tâm gì hết ngoài mạng sống của mình. Hắn ôm ghì lấy bó tre và mặc cho sóng biển đưa đi. Hắn nhớ lại lời người cầm lái, sóng biển sẽ đưa hắn về tới đất liền, về Bắc triều. Hắn chưa hết bàng hoàng về việc chìm thuyền. Như ma quỷ. Như có con quái vật khổng lồ kéo chìm con thuyền của hắn mất hút giữa biển khơi.
Đội Nhất thức giấc bởi một tiếng động xa xa, tiếng động là lạ mà theo kinh nghiệm của mình, chắc chắn là có chuyện lớn. Đội Nhất cầm cái vỏ ốc thổi một hồi dồn dập. Thủy binh vùng dậy hết. Lý Thắm níu lấy tay Đội Nhất:
-Có chuyện gì hả chàng?
Đội Nhất cầm lấy cung tên, cầm thêm cây giáo sắt:
-Ta nghi là cướp biển
-Cho em theo chàng- Lý Thắm cũng cầm lấy một cây giáo sắt
-Không được…Nàng đang có thai, đây không phải là việc của đàn bà, nàng cứ ở đây.
Đội Nhất phóng lên khỏi chỗ nằm, gặp các thủy binh cũng vừa chạy tới.
-Thưa ông Đội, có tiếng lạ như từ eo biển bên kia đảo.
-Từ đây tới đó bao xa?
-Thưa ông Đội, phải tới mấy chục dặm
-Được. Đi với ta.
Họ chạy vun vút trên cát.
Tới nơi thì vừa sáng. Biển yên sóng lặng. Không có dấu vết nào đáng nghi ngờ. Đội Nhất và các thủy binh nhìn nhau.
Đội Nhất nói:
-Hay ta ngủ mê?
Mọi người trở về.
Lý Bật mù mờ không biết mình mê hay tỉnh. Toàn thân đẫm nước, lạnh run bần bật.
Không biết hắn đã lệnh đênh trên biển được mấy ngày đêm.
Những con sóng cứ thế phủ qua người hắn. Rồi hắn va phải một tên lính cũng đang ôm lấy bó tre. Lý Bật hỏi:
-Khi nào thì tới đất liền
-Thưa ngài, thuyền đi ra thì chậm, nhưng hướng gió này, chẳng mấy lúc ta vào tới đất liền
-Ta đói quá, khát quá, không biết có vào tới đất liền nổi không.
Lý Bật sai tên lính bám vào bó tre của mình, canh chừng, còn hắn thì nằm gục xuống ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Lại một đêm nữa.
Chợt sóng lớn nổi lên. Tên lính ôm cứng lấy Lý Bật mếu máo:
-Có bão biển. Thế là hết đường sống.
Tên lính khóc. Hắn ôm cứng lấy bó tre miệng câm như hến.
Đột ngột, cả hai bị sóng hất tung lên bờ cát.
Tên lính reo lên:
-Sống rồi…về chính quốc rồi…Hoàng thượng vạn tuế
Lý Bật vùng dậy, ưỡn ngực:
-Về chính quốc rồi ư…Về Bắc triều rồi ư? Ta sống rồi ư? Hoàng thượng vạn vạn tuế.
Lý Bật ôm thằng lính khóc.
Lý Bật nói:
-Ta thề với trời, với đất, thua keo này ta bày keo khác, ta sẽ xin hoàng đế Bắc triều cho ta xuất binh lần nữa…ta phải là Chúa đảo. Ta phải thay thế Đội Nhất làm Chúa đảo. Mày hiểu chứ. Tao sẽ là Chúa đảo của Bắc triều, của Hoàng đế. Ta sẽ là…
Hình như có bóng người đang đứng gần mình, Lý Bật ngẩng lên nhìn và giật thót.
Đội Nhất nãy giờ nghe cả.