Nguyễn Quang Vinh
Chương V
Lý Bật những tưởng Đội Nhất sẽ băm vằm mình ra vì tội phản quốc hoặc chí ít thì cũng bắt lính trói ngay lại, nhốt như nhốt một con chó trong cũi đợi ngày về dâng nộp Hoàng thượng lĩnh thưởng.
Nhưng không.
Đội Nhất cúi xuống, nhìn lần nữa vào gương mặt bạc thếch vì đói rét của hắn, đoạn sai lính lấy áo quần cho Lý Bật và tên lính Bắc triều còn sống mang vào. Lại đốt lửa cho sưởi. Lại mang thức ăn cho ăn.
Đội Nhất chẳng nói chẳng rằng, suốt ngày lầm lỳ.
Đội Nhất không cho Lý Thắm biết bắt được Lý Bật.
Nhưng rồi Lý Thắm cũng biết.
Nàng gặp Lý Bật và gần như hoảng loạn.
Nàng kéo Đội Nhất về chỗ ở:
-Sao chàng giấu em?
Đội Nhất nhìn Lý thắm:
-Ta biết nàng gặp hắn sẽ không chịu nổi
-Biết vậy nhưng sao chàng giấu em? Sao chàng không vùi hắn xuống biển, vùi trong cát, sao còn cho hắn sống? Chàng có biết là em căm thù hắn đến nhường nào không?
-Biết- Đội Nhất gật đầu- Vì biết nên ta mới cố giấu nàng.
-Chàng biết? Lý Thắm ngạc nhiên- Vì sao chàng biết?
Đội Nhất nói:
-Khi còn làm quan đầu huyện, hắn đã hãm hiếp em gái nàng. Hãm hiếp chán rồi vứt xác em gái nàng xuống sông. Tới khi bị phát hiện thì hắn chạy chọt, xin quan đại thần làm sai vụ án, coi em nàng tự vẫn. Ta biết rõ hắn. Ta và hắn vốn là bạn học ở Kinh thành
Lý Thắm trừng trừng mắt nhìn Đội Nhất:
-Chàng thế đấy. Chàng đã biết vậy nhưng vì nghĩa bạn tình xưa, chàng muốn giấu em để tìm cách bao che, dấu kín tội lỗi của hắn, đúng không?
-Không. Ta chỉ sợ nàng phẫn uất mà trả thù hắn, không hay.
-Sao lại không hay? Giờ hắn chỉ là thằng phản dân hại nước, đây là cơ hội cho em phanh thây hắn ra trăm mảnh để em gái em cũng được dịp ngậm cười nơi chín suối. Vì tội ác của hắn mà mẹ em cũng ốm chết. Cả nhà em tan nát. Cha em đâm đơn kiện hắn lên Kinh thành thì bị thích khách bịt mặt đâm chết. Em một thân một mình.
-Ta hiểu.
-Chàng có hiểu được em tình nguyên theo chàng ra đảo là vì sao không?
-Vì để cùng ta bảo vệ cương giới.
-Lúc đó thì không phải thế. Em đi là để quên hết nỗi đau buồn, quên cả sự thù hằn, bởi vì kẻ thù của gia đình là hắn đã là quan đại thần của triều đình, còn ai làm gì hắn nữa..
-Ta hiểu
-Nhưng bây giờ hắn chỉ là thân chó má, chàng hãy cho em dịp này, phanh thây lột xác hắn ra…
Đội Nhất kéo Lý Thắm vào lòng mình. Chàng lau nhẹ những giọt nước mắt trên mi mắt của Lý Thắm. Chàng lại đưa tay vuốt ve tấm thân đang nóng rực lên vì căm giận của Lý Thắm. Chàng thủ thỉ:
-Tội của Lý Bật thì không cần nàng ra tay cũng bị Hoàng thượng phanh thân, lột xác, lại còn tru di tam tộc. Ta hiểu luật triều đình. Nhưng điều ta chưa biết là vì sao Lý Bật lại trở giáo theo ngoại bang, lại còn đưa thuyền ra chiếm đảo. Nếu không vì tai nạn chìm thuyền ở eo biển thì tình hình bây giờ không biết sẽ thế nào. Ta cũng muốn biết hắn rời nước Việt sang Bắc triều vào lúc nào, tất nhiên là sau khi ta và nàng ra đảo. Vậy chắc chắn hắn phải biết Hoàng thượng có nhận được tin tức của ta không? Con thuyền với 5 thủy binh ta gửi vào có tới nơi không? Ta cần thông tin ở hắn, nàng hiểu chứ?
Lý Thắm im lặng.
Đội Nhất bước đi còn dặn với:
-Nàng hãy nấu cho chúng nó thức ăn nhiều vào.
Lý Thắm ngồi bó gối không trả lời.
Sau khi cho người dẫn Lý Bật và tên lính tới một nơi giam giữ và cho người canh gác cẩn mật, Đội Nhất cùng nhóm thủy binh đi trở lại eo biển. Theo lời khai của Lý Bật, thì toàn bộ con thuyền khi chìm xuống đều nguyên vẹn.
Mấy thủy binh rụt rè hỏi Đội Nhất:
-Thưa ông Đội, thằng béo tốt ấy là quan lớn của Bắc triều phải không?
Đội Nhất gật gù:
-Cũng có thể. Các người không cần quan tâm chuyện đó.
Mặt biển rất lặng.
Không có dấu hiệu gì để coi đây là vùng biển nguy hiểm.
Đội Nhất nghĩ tới khả năng dưới vùng biển này có một khối đá nam châm rất lớn. Nếu thuyền mang nhiều sắt thép, ắt bị hút chìm.
Dọc đường đi, theo bãi biển, rất nhiều xác người bị sóng tấp vào. Đội Nhất lệnh cho anh em đào huyệt, chôn cất cẩn thận.
Đội Nhất và anh em thay nhau lặn xuống đáy biển. Nhìn thấy rõ con thuyền vẫn nguyên vẹn chìm sâu sát mặt đá. Đội Nhất cho anh em dùng dây thừng lớn lấy ở thuyền, buộc những thùng đồ đạc có trong thuyền rồi kéo dần lên bờ.
Đội Nhất khảo sát toàn bộ con thuyền rồi chui vào đáy từng khoang. Không biết cơ man nào là giáo mác cung tên, bó thành từng bó. Có vẻ như con thuyền này đang có ý đồ nham hiểm, gây dựng quân đội sau khi chiếm đảo. Dù rất khó nhọc, chống lại với sức hút của khối đá nam châm, nhưng với từng bó gươm giáo nhỏ, cũng kéo dần dần vào bờ được.
Suốt gần một ngày quần quật như vậy thì tất cả những món hàng trên thuyền đã được đưa hết vào bờ: lương thảo, thức ăn, vũ khí, vải vóc, gỗ ván làm nhà,…
Con thuyền bắt đầu chòng chành.
Đội Nhất lại cùng anh em buộc dây kéo dần thuyền vào bờ. Đây quả là công việc nặng nhọc. Con thuyền lớn, nặng, đóng bằng gỗ tốt. Cho tới khi kéo được mũi thuyền chồm lên được bãi cát thì cả Đội Nhất và anh em đều kiệt sức.
Mọi người quay trở lại lán trại của mình nghỉ ngơi.
Đội Nhất ngạc nhiên không thấy Lý Thắm. Nghĩ có chuyện gì, Đội Nhất chạy nhanh về nơi giam giữ Lý Bật.
Lúc ấy, Lý Thắm đang bưng thức ăn vào cho Lý Bật và tên lính.
Đội Nhất nhíu mày khi thấy gương mặt Lý Thắm lại cười cười với Lý Bật. Đội Nhất bước xa xả tới gần. Lý Thắm hơi thoáng giật mình, đưa vội thức ăn cho Lý Bật và giục ăn nhanh.
Lý Bật hai tay bưng cái vỏ ốc đựng thức ăn chực đưa lên miệng thì Đội Nhất lao tới:
-Khoan đã…
Đội Nhất giành lấy cái vỏ ốc đựng thức ăn từ tay Lý Bật:
-Để ta ăn trước, ta đang đói.
Lý Thắm hoảng sợ giành lấy cái vỏ ốc:
-Không. Chàng không được ăn.
Rồi Lý Thắm kéo Đội Nhất ra xa.
Đội Nhất nhìn Lý Thắm:
-Nàng không nghe lời ta
Lý Thắm cúi mặt
-Nếu trị tội hắn, ta cần trị tội hắn đàng hoàng, giữa thanh thiên bạch nhật, trước thánh chỉ Hoàng thượng, có sự chứng giám của bách tính. Mắc mớ chi nàng phải hành động như vậy?
Lý Thắm khóc.
-Ta dạy cho nàng những loại thức ăn có độc trên đảo, những sinh vật có độc trên đảo là để bảo vệ an toàn tính mạng cho nàng, cho anh em, không phải để nàng dùng để đầu độc hắn bằng thức ăn như thế này
Lý Thắm ấm ức:
-Nhưng sao chàng biết?
Đội Nhất nhìn vào mắt Lý Thắm, ôn tồn:
-Nàng thèm cơm không?
Lý Thắm ngạc nhiên:
-Cơm?
-Ta sai anh em mang về từ con thuyền đắm của Lý Bật rất nhiều gạo, cả thịt heo, cả muối mắm, cả vải vóc, rất nhiều thứ. Nàng hãy nấu cơm nhé
Lý Thắm nép mình vào Đội Nhất:
-Hóa ra hắn tiếp viện cho ta phải không?
-Đúng vậy
-Và chàng hình như còn muốn quân Bắc triều tiếp viện cho ta nữa nếu khéo dụ Lý Bật?
Đội Nhất âu yếm ôm gương mặt Lý Thắm:
-Nàng có thể thay ta được rồi…Nàng thông minh hơn ta nghĩ…Nàng rất giỏi…Giờ thì nàng hiểu vì sao ta không tỏ thái độ gì với Lý Bật chứ?
Lý Thắm mỉm cười:
-Em đi nấu cơm nhé…
Đội Nhất nói với theo:
-Anh em vớt lên được nhiều thứ lắm, có cả những chiếc nồi đồng, nàng tha hồ dùng
Lý Thắm cười khanh khách.
Đội Nhất nhìn thấy những bước chân của Lý Thắm không còn thoăn thoắt nhẹ nhàng nữa.
Nàng đã gần sinh. Nhìn từ phía sau, eo nàng đang nở ra, mông nàng đang trĩu xuống, mông nàng như quả bí chín đang trĩu xuống từ sàn bí. Nhưng nàng vẫn đẹp lắm, dáng đi cũng đẹp, cái mông trĩu xuống cũng đẹp. Đội Nhất nhìn cho tới khi Lý Thắm khuất dần sau một mô cát lớn.
Lý Bật ăn xong một ô cơm rất lớn, với thịt, với rau dưa, lại còn có cả trà uống, lại còn cá cả một chút rượu, lại còn có cả thuốc hút. Những thứ đó Đội Nhất đều vớt lên từ con thuyền đắm của hắn.
Nằm ườn người trên một tấm ván ghép lại, Lý Bật đăm đăm nhìn ra biển lớn và tự vấn. Vì sao Đội Nhất lại tử tế với ta? Hắn tử tế với ta vì kính nể chức quan đại thần của ta hay còn có mưu mô chi? Hay đây là bữa ăn cuối, như thường vẫn thấy ở bọn cai ngục? Với kẻ tử tù bao giờ cũng cho ăn bữa cuối thật ngon, cơm rượu đàng hoàng? Không. Không. Không thể nào. Hắn phải hỏi cung ta chứ nhỉ? Hắn phải ngạc nhiên khi ta dạt vào đảo này chứ nhỉ? Hắn phải phùng má trợn mắt khi biết ta dẫn đầu một con thuyền của hoàng đế Bắc triều vào chiếm đảo chứ nhỉ? Hay hắn cũng quá mệt mỏi với công việc ở cương giới căng thẳng, thiếu thốn, đói khát và đang mong xin ta cùng hướng tới Bắc triều. Ha ha. Nếu vậy thì ta lại ngồi trên đầu hắn rồi còn gì nữa. Hay hắn bị Hoàng thượng bỏ rơi. Và bây giờ thì đang nổi khùng lên để chống lại Hoàng thượng. A ha ha. Nếu vậy thì hay lắm, hay lắm, ta sẽ đóng vai Hoàng thượng cử ra giả vờ làm quan Bắc triều để bắt hắn khi có ý muốn chống lại Hoàng thượng nước Việt. A ha ha. Nếu thế thì Lý Bật đây công lớn, công lớn, công lớn. Lý Bật có công với cả Bắc triều và Đại Việt. Ô hô hô. Chẳng lẽ số mạng Lý Bật đang phất lên, đang bật lên. Ồ phải rồi. ta là Lý Bật, ta sẽ được trời đất thánh thần giúp cho ta, bật, bật, bật, ha ha ha.
Lý Bật cười thành tiếng.
Mãi nghĩ, mãi cười, Lý Bật lại lần nữa bất ngờ thấy Đội Nhất đang đứng trước mặt sừng sững.
Đội Nhất nhìn cái miệng đang cười của Lý Bật chợt co lại, méo mó, lại nhìn vào đôi mắt nhỏ ti hí của hắn, nói nhát gừng:
-Ở đảo này có một loài thú nhỏ, mặt tròn, mắt ti hí, hễ đêm thì ra kiếm ăn. Giữa cát vắng, một mình nó với thức ăn, chẳng ai dành, mà nó vẫn lén lút, trông rất thảm hại. Ngài cũng như vậy.
Lý Bật há mồm ra nhìn.
-Ngài đã phản lại Bệ hạ, phản lại Bách tính, phản lại nước Việt mà Ngài vẫn hy vọng ta đang coi ngài là quan đại thần sao?
Lý Bật há mồm ra nhìn
-Rồi có thể ngài đang nghĩ, ta ở đây, thiếu thốn, buồn vắng, nhìn thì như bị bỏ rơi, và chắc ta cũng muốn như ngài, quay lưng với Bệ hạ, chui đầu vào sự bảo hộ của Bắc triều để nhận vinh hoa phú quý sao?
Lý Bật há mồm nhìn
-Ngài chỉ biết đến ngài mà không nhớ gì đến cha mẹ, anh em, họ tộc của mình…Tội của ngài là tru di tam tộc. Chắc ngài không quên?
Lý Bật há mồm nhìn.
-Thà làm một người dân chân lấm tay bùn, lòng hướng về đất Tổ hơn là ăn bổng lộc triều đình lên đến chức Đại thần mà bán rẻ cả đất nước, bán rẻ cả mạng sống của họ hàng con cháu cha mẹ. Ta nói phải chứ?
Lý Bật cúi đầu.
-Ngài biết vì sao con thuyền cả gần một trăm con người chết hết, lại để ngài sống sót không?
Lý Bật cúi đầu
-Ta nghĩ trời đúng. Ngài không được chết.
Lý Bật giật mình. Hắn sợ hãi. Lời tuyên bố cho hắn sống còn nặng nề hơn án chém. Đũng quần hắn ướt đẫm.
Đội Nhất im lặng quay bước.
Chỉ sau vài ngày, con thuyền của Lý Bật đã được Đội Nhất và anh em thủy binh đưa xuống biển, neo lại. Con thuyền không hề sứt mẻ gì, nguyên vẹn. Đội Nhất gặp Lý Bật.
-Ngài có muốn xuống lại con thuyền của mình không?
Lý Bật nhìn Đội Nhất, nửa tin, nửa ngờ, đôi mắt ti hí của hắn hấp háy.
Đội Nhất nói:
-So với nước Việt ta, thuyền này đóng rất chắc, chịu được sóng lớn, chịu được bão tố…
Lý Bật lẩm bẩm:
-Nhưng lại bị chìm ở đây..Chìm như bị ma ám…Như bị quỷ dữ nhấn xuống…E có tảng nam châm dưới đáy?
Đội Nhất hỏi:
-Người đàn bà vẫn thường đưa cơm cho ngài ăn, ngài nhớ chứ?
Lý Bật nói:
-Cả đảo có một đứa đàn bà chửa hoang, sao không nhớ?
-Chửa hoang? Đội Nhất xô tới- Ngài nói vậy là có ý gì?
-Ta ở đây, cảm kích trước tinh thần phụng sự Bệ hạ của Đội Nhất, nhưng cũng hơi hơi phân vân, bên cạnh lại có ả đàn bà bụng chửa, vậy là có ý gì? Định sinh cư lập nghiệp ở đây? Túm tụm ở đây? Rồi còn ý chi nữa?
Đội Nhất nhíu trán:
-Ngài quên ngài đang là kẻ phản nghịch. Kẻ phản nghịch lại dám buông những lời châm chích ấy ra ư?
Lý Bật cúi mặt, dấu đôi mắt ti hí sau hàng lông mày rậm:
-Ta biết lỗi..
-Thực ngài không nhận ra người đàn bà kia?
-Không
-Thật chứ?
-Không. Ta nói thật.
Đội Nhất cầm cổ áo Lý Bật nhay mạnh:
-Đến như nạn nhân của mình mà ngài quên thì ngài tạo phản cũng phải. Ngài đã hãm hiếp giết chết em gái cô ấy, lại thuê thích khách giết chết cha cô ấy, rồi cũng vì đau buồn mà mẹ cô ấy phải ốm chết. Nhớ chưa hả?
Lý Bật mỉm cười:
-Làm quan trong triều, con dân cả vạn, cả triệu, đứa sướng đứa khổ, đứa ương bướng, đứa ngoan hiền, khôn thì sống, ngu thì chết, đầu óc đâu mà nhớ…
Đội Nhất xô ngả Lý Bật ngồi bệt trên cát:
-Ta không có chi để nói với ngài nữa. Ngài không phải là con dân nước Việt.
Lý Bật vùng dậy:
-Thế nghĩa là ta được thả về Bắc triều. Ta được lên thuyền kia chứ?
Đội Nhất nhìn Lý Bật:
-Bắc triều sai ngài ra chiếm giữ một hòn đảo ở vùng này, ngài đã khai với ta vậy, chưa xong việc đó, sao ngài đòi về?
Lý Bật ngơ ngác:
-Nghĩa là Đội Nhất cho ta toại nguyện? Cho ta làm Chúa một hòn đảo?
-Chúa đảo sao?
-Đúng thế. Ta không cần biết thuộc Bắc triều hay thuộc Đại Việt, miễn là được Chúa đảo.
Đội Nhất hạ giọng:
-Những lời của ngài khiến ta thấy buồn nôn. Phận ngài giờ như cá trên thớt mà vẫn ngóng tới trời cao, không cần thuộc Bắc triều, không cần thuộc Đại Việt, thế hóa ra ngài định lập vương quốc riêng?
Lý Bật im lặng.
Đội Nhất nói:
-Ta cấp thuyền cho ngài, cấp thêm lương thảo, cho thằng lính Bắc triều đã sống sót cùng ngài theo cùng, ta cho ngài chọn lấy một hòn đảo, ngài ở đấy, muốn làm Chúa đảo hay làm thảo khấu ta không cần quan tâm. Coi như ta bảo đảm lời hứa của Ngài với hoàng đế Bắc triều. Ngài chỉ cần nhớ, án tử của ngài vẫn đó, án tru di tam tộc vẫn đó. Thôi đi đi.
Lý Bật ba chân bốn cẳng kéo tay thằng lính xuống thuyền.
Đội Nhất nói:
-Ngài không tạ ơn ta sao?
Lý Bật lên thuyền, thả neo, con thuyền rời bến đảo, nói to vào bờ:
-Cảm tạ. Cảm tạ.
Một thủy binh hỏi Đội Nhất:
-Ngài cho nó sống?
-Đúng vậy.
-Lại cho nó trú ngụ ở một hòn đảo?
-Đúng vậy.
-Nhưng nó giờ là người của Bắc triều?
-Đúng. Nó là người của Bắc triều
-Vậy là sao?
-Nó là kẻ phản loạn. Người Việt ta không tin nó. Bắc triều cũng sẽ không tin nó. Chẳng ai tin một kẻ mang tội chết lại được tự do như thế. Sống mà không ai tin thì coi như chết rồi.
-Nhưng nếu Bắc triều vẫn dùng nó?
-Ta cần điều đó. Ta cần Bắc triều dùng Lý Bật.
Đội Nhất cầm tay anh em:
-Điều ta cần thì đã có, như Lý Bật khai, Hoàng thượng của ta đã nhận được thư tín, đã gặp được Lý Đạt và anh em của ta cử vào kinh thành. Nghĩa là Hoàng thượng sẽ cho người ra tiếp tế…
-Có đàn bà con gái ra theo chứ, ông Đội?
-Có
-Có thêm anh em thủy binh, dân binh chứ ông Đội?
-Có.
-Có thêm thuyền bè, vũ khí, đồ đạc, nhà cửa chứ ông Đội?
-Có.
Anh em thủy binh mừng vui ra mặt.
-Bây giờ đi đâu thưa ngài? Tên lính Bắc triều hỏi Lý Bật
Lý Bật thở hắt ra:
-Bây giờ đi đâu?
-Thưa ngài, con đang hỏi ngài
Lý Bật kéo giật dây néo buồm:
-Chọn cái đảo nào xa nhất ghé vào đã
Đột ngột, phía trước có một thuyền buồm khác đang hướng tới.
Lý Bật cảm thấy sợ khi nhìn thấy Hứa Văn đứng ở mũi thuyền.
Hứa Văn đợi cho hai con thuyền cập vào nhau, vội nhảy sang, không thèm nhìn Lý Bật, hắn đi lại, ngó nghiêng con thuyền trống rỗng, nhấm nhẳn:
-Hảo à. Hảo à. Dùng lương thảo, vũ khí của Bắc triều ta cung cấp cho Đội Nhất, hảo à, hảo à.
Lý Bật hoảng hốt:
-Bẩm ngài…Ngài đừng nghĩ vậy…oan cho thần…một vụ tai nạn chìm thuyền mà ra vậy…
-Ta biết. Nhà ngươi phúc to nhỉ? Chết cả, còn mỗi nhà ngươi. Phúc to nhỉ? Hảo hảo
Lý Bật chân run, đứng không vững, tay phải níu lấy cột buồm.
Hứa Văn lại nói:
-Trông ngươi kìa, không giống vóc dáng thần thái của một quan đại thần chút nào. Nghe ta này, ngươi rơi vào tay Đội Nhất mà không bị hắn trừng trị về tội phản loạn, lại thả cho đi, cấp thuyền cho đi, cấp lương thảo cho đi, kể ra…người Đại Việt bao dung nhỉ?
Lý Bật vẫn im lặng.
Hứa Văn bước tới, áp sát mặt vào mặt Lý Bật, gằn từng tiếng:
-Người Việt bao dung hay người Việt giăng bẫy? Nói ra?
Lý Bật lắp bắp:
-Bẩm đại quan…bẩm…người Việt không bao dung mà cũng không giăng bẫy
Hứa Văn cười lớn, cười và ho sặc sụa, chảy cả nước mắt nước mũi.
-Hảo hảo. Khá khen nhà ngươi trả lời ta một câu hay lắm, hay lắm, rất hay…Không bao dung cũng không giăng bẫy…Hay…
Lý Bật hổn hển:
-Bẩm ngài…Xin ngài cứu con..Hãy nói với Bệ hạ…con đã hoàn thành sứ mạng, đã ra tới đảo, dù thuyền gặp nạn, người đi theo chết cả…Đội Nhất cho con được chọn bất cứ đảo nào mà con muốn…
-Nói nghe lọt tai lắm
-Không có chuyện quốc gia đại sự gì ở đây…Vì con và Đội Nhất vốn là bạn học chốn Kinh thành xưa, gặp nạn thì cứu, gặp sai sót thì độ lượng, gặp tội lớn thì tha chết…
-Nói nghe lọt tai lắm
-Dù kiểu gì thì ý chỉ của bệ hạ Bắc triều cũng đã đạt được, rằng con đã chiếm được một đảo của Đại Việt…
Hứa Văn nhìn Lý Bật:
-Rồi Bệ hạ lại cho thuyền ra, cho người ra, lại chìm, lại chết, đúng thế chứ?
Lý Bật hấp tấp nói:
-Dạ không…Chỉ có vùng ấy thôi…Con đoán thế này…Ở đấy có một bãi đá ngầm nam châm…Thuyền nào đi qua mà chở sắt trên thuyền thì bị hút chìm…Những chỗ khác không có…Mà thuyền của con thì chở nhiều vũ khí giáo mác, cung tên bằng sắt…
-Và ngươi đã cố tình cho thuyền vào đúng chỗ ấy?
-Dạ không…Con không biết…Con không thể biết được…Con không biết…
Hứa Văn đứng lên:
-Đúng là nhà ngươi không biết… Ta thì biết…. Nhà ngươi không biết. ..Nhưng ta thì biết…. Nhà người đúng là không biết… Nhưng ta biết…
Lảm nhảm mấy câu đó rồi Hứa Văn lại cười.
Đoạn hắn ra lệnh:
-Quay thuyền lại đảo.
Lý Bật vùng người dậy hốt hoảng:
-Kìa ngài…Sao lại quay thuyền…
Hứa Văn nhìn Lý Bật:
-Ngươi sợ?
-Dạ. Bẩm đại quan làm ơn làm phúc…
-Tội tạo phản của ngươi để nước Việt xử, Bắc triều không xử cũng không dụng.
Lý Bật ôm lấy chân Hứa Văn:
-Con biết thân con như thân chó. Con xin chết cho Bắc triều hơn là chết vì nước Việt xử tội…Cầu mong đại quan ban ơn…
Hứa Văn nhìn xoáy vào mặt Lý Bật:
-Nói thẳng ra là mày thích sống?
Mắt ti hí của Lý Bật cụp xuống.
Lý Thắm thấy đêm dài quá. Nàng không ngủ. Từ khi Đội Nhất tha cho Lý Bật, nàng giận lắm mà không dám nói. Nàng tiếc là mình chưa kịp trả thù hắn. Nàng cũng không hiểu vì sao Đội Nhất của nàng lại làm như vậy. Nhưng đó là việc đại sự, nàng không thể hỏi thêm.
Đội Nhất cũng không ngủ.
Nàng quay sang, thấy mắt chàng vẫn mở, gương mặt chàng ẩn hiện qua ánh sáng ngọn đèn được đốt từ mỡ cá.
-Chàng nghĩ gì?
Đội Nhất choàng tay ôm lấy nàng:
-Ta nghĩ tới việc đoàn thuyền của Bệ hạ sắp ra đảo
-Nghĩ tới những ả đàn bà trẻ ra cứu viện ư?
-Không
-Nghĩ tới ngày về?
-Không
-Thế chàng nghĩ gì?
Đội Nhất ngồi dậy, nhìn Lý Thắm:
-Ta nghĩ đến việc xin Bệ hạ cho phép thần dân trên đảo chứng kiến việc ta làm đám cưới với nàng.
Lý Thắm vùng dậy, vừa ngạc nhiên vừa cảm động:
-Nhưng đó không phải chuyện lớn..
Đội Nhất nói:
-Nàng đã hy sinh nhiều cho ta…Nay nàng có chửa, ta coi đó là con ta, đã coi đó là con ta thì ta phải cưới nàng. Rồi thần dân, binh lính trong đất liền được bệ hạ sung ra đảo sẽ tham dự đám cưới của nàng với ta…Việc này lớn..Lớn cho ta..Lớn cho nàng..Lớn cho cương giới…
Lý Thắm khóc trên vai Đội Nhất.
Đội Nhất khẽ cúi xuống, áp tai vào bụng nàng, thì thầm:
-Ta đợi một tiếng khóc của con trẻ. Nếu đảo có tiếng khóc của con trẻ có nghĩa là đảo của con trẻ, dành cho con trẻ. Rồi ta cũng già. Nàng cũng già. Các thần dân cũng già. Chỉ có con trẻ là còn lại trên đảo này…Nàng hiểu ý ta chứ?
Lý Thắm gật đầu.
Đội Nhất vuốt ve Lý Thắm, lại nói:
-Nếu Bệ hạ nghe theo lời khẩn cầu của ta, cho nữ nhi ra, cho trai tráng ra, trăm hòn đảo là trăm cặp đôi, có trai có gái, có đám cưới, có con nít, cả trăm hòn đảo này trong mười năm, trăm năm, ngàn năm nữa đều là của người Việt. Cương giới vì thế mạnh lên. Nước Việt ngàn năm bền vững. Ta tin như thế.
-Rồi chàng sẽ đưa mẹ chàng ra chứ?
-Đúng vậy.
-Mẹ chàng như thế nào?
-Mẹ ta hát hay, múa giỏi nhất vùng.
-Mẹ chàng chấp nhận em chứ?
-Ta tin là vậy.
Lý Thắm ôm cổ Đội Nhất:
-Nếu mẹ em còn sống, mẹ em cũng chấp nhận chàng.
Đội Nhất ôm lấy Lý Thắm. Đã lâu chàng không ôm Lý Thắm như thế này.
Lý Thắm nói nhỏ:
-Nhẹ thôi chàng nhé
-Ừ…
-Đừng làm con đau chàng nhé
-Ừ…
-Chàng ơi…
Cát rơi nhè nhẹ trên tấm lưng trần của Lý Thắm, như rắc phấn.
Gằm ghè đe nẹt Lý Bật chán chê, Hứa Văn lựa chiều gió cho thuyền cập vào một hòn đảo. Từ đây về chỗ hòn đảo Đội Nhất đang trú ngụ cũng tới gần một trăm dặm.
Lý Bật nhăn nhở:
-Vẫn tưởng ngài giao con nộp cho Đội Nhất. Ai ngờ, ngài tin con, cũng giao con đường sống. Đảo này sẽ là nơi con canh giữ. Giờ thì nó là của nước Việt, sau chắc chắn thuộc Bắc triều.
Nhìn vẻ mặt Hứa Văn không mấy thay đổi, Lý Bật nói tiếp:
-Ngài có thể về bẩm với Bệ hạ, nếu được Người chu cấp lương thảo, tăng quân, tăng lính, giao vũ khí, nhất định Lý Bật này sẽ quét sạch quân của Đội Nhất, giao nộp toàn bộ mấy trăm dặm đảo này về Bắc triều.
Hứa Văn nhìn sát mặt Lý Bật:
-Ta và Bệ hạ không cần ngươi làm trò ấy.
-Là sao thưa ngài? Lý Bật nhướn đôi mắt ti hí ra nhìn
-Không cần ngươi làm trò cướp đảo. Hiểu ý ta chứ. Bắc triều ta là nước lớn, không cần cướp của ai hết, hiểu chưa?
Lý Bật gãi đầu:
-Bẩm…Con không hiểu
-Là đại thần nước Việt, sao ngươi ít khôn ngoan nhỉ.
Lý Bật im lặng.
Hứa Văn nói:
-Đất đai Bắc triều ta rộng lớn là do không cướp mà có…
Lý Bật trợn mắt nhìn, miệng lúng búng định nói câu gì đó nhưng thôi
Hứa Văn hạ giọng:
-Đất của Bắc triều, thì thuộc Bắc triều…hiểu không?
Lý Bật đáp bừa:
-Dạ hiểu. Dạ hiểu. Đất của Bắc triều ắt phải thuộc Bắc triều
-Hảo hảo- Hứa Văn gật gù.
Sau khi cùng Lý Bật lên đảo, Hứa Văn nhìn toàn bộ vùng đảo hoang sơ, nói:
-Ngươi ở đây không sợ chứ?
-Bẩm ngài không.
-Đảo hoang không sợ bằng nằm xuống huyệt nhỉ?
-Dạ..Ơn Bệ hạ tha mạng
- Đảo hoang nhưng rồi nó sẽ không hoang. Nó sẽ đông người. Nó sẽ có mốc giới Bắc triều. Nó sẽ được cắm cờ Bắc triều. Hảo à. Hảo à.
Lý Bật cười cười.
Hứa Văn nói:
-Ta cho ngươi tên lính đã sống chết cùng ngươi để phục dịch. Lại cho thêm ít vũ khí cung tên, lại cho cả lương thảo đủ sống vài tháng. Cả lều bạt, đồ dùng, vải vóc, ngư cụ để ngươi tự sống.
Lý Bật khoanh tay:
-Cảm tạ ngài lắm lắm
Hứa Văn nheo nheo mắt nhìn Lý Bật:
-Gái? Đàn bà? Hảo a?
Lý Bật hiểu, cười to:
-Bẩm ngài. Quý hóa lắm
Hứa Văn nheo mắt:
-Ta nói những điều hệ trọng, ngươi kém hiểu. Nhắc đến đàn bà, hiểu liền. Hảo à. Hảo à...
Lý Bật cười cười.
Hứa Văn ra hiệu cho lính trên thuyền đưa xuống một ả đàn bà béo mập nhưng gương mặt rất đẹp:
-Con đàn bà này tình nguyện ở lại với ngươi. Ngươi nhớ chăm sóc.
Hứa Văn đặt vào tay Lý Bật một bao nặng, được bọc bởi nhiều lớp vải, nói:
-Đây là vũ khí cung tên thời Tam quốc…Đây nữa, đây là những vật dụng bằng đồng, bằng đá thời cổ của Bắc triều, cách đây cả mấy trăm năm rồi, cả ngàn năm, tất cả đều có khắc chữ Bắc triều ta, có dấu hiệu quốc gia Bắc triều ta…Ngươi hãy chôn xuống đảo, mỗi nơi một ít, số nhiều thì chôn ở trung tâm, chôn sâu, hiểu chứ?
Lý Bật thoáng ngạc nhiên:
-Bẩm ngài, chôn thì dễ, nhưng lúc nào thì lấy lên?
Hứa Văn nhìn trời, nhìn biển, lại nheo nheo mắt nhìn xa xa về hàng trăm hòn đảo nhấp nhô khác:
-Người hỏi câu này hay. Lúc nào thì lấy những thứ chôn cất ấy lên nhỉ? Hà…có thể lúc ấy ta và người đã chết…có thể trăm năm nữa…có thể vài trăm năm nữa…Con cháu Bắc triều sẽ làm việc đó. Hiểu chứ?
Lý Bật lễ phép:
-Bẩm ngài, con hiểu
Hứa Văn:
-Con đàn bà này tên là Tiểu Tiểu, nó sẽ giúp ngươi nhiều việc đấy. Hãy đặt tên Việt cho nó.
Tiểu Tiểu cười:
-Hảo à…Hảo à…
Hứa Văn lên thuyền.
Thuyền Hứa Văn kéo luôn thuyền của Lý Bật về nước.
Lý Bật hoảng hốt chạy ra tới mép đảo hét:
-Bẩm ngài…Thuyền của con nữa…
Hứa Văn làm bộ như không nghe thấy.
Tiểu Tiểu đến bên Lý Bật:
-Em mới là thuyền của chàng. Chàng cứ lên chèo tùy thích, hảo a, hảo a.
Lý Bật định chửi” A…a..cái con..” rồi thôi.
Tinh thần anh em rất phấn chấn từ khi Đội Nhất thông báo chắc chắn Hoàng thượng sẽ cho người tiếp viện.
Từ sáng đến tối, Đội Nhất cùng anh em đi thám sát các đảo phụ cận, tìm vị trí làm nhà cửa, lại tìm ra các vách đá san hô lớn để cho khai thác đá xây bờ kè chắn gió cát. Khó khăn nhất vẫn là nước ngọt.
Lý Thắm nói:
-Ngoài cách của em đã làm, không còn cách nào để tích nước được sao chàng?
Đội Nhất gật đầu:
-Vỏ ốc lớn trên các đảo rất nhiều, có thể dùng hứng nước mưa. Nhưng về lâu dài, phải xin Hoàng thượng đồ đựng nước thật lớn mang ra. Không có nước vào mùa khô là nguy ngập. Đảo sẽ đông người. Mùa này thỉnh thoảng có mưa. Mùa khô thì…Ta từng đi biển, ta biết…đôi khi chết vì khát…
Đội Nhất lại cùng anh em sắp xếp lại kho của cải lấy được trên các đảo. Mới đầu, Lý Thắm nhìn thấy vàng bạc còn thích, còn nhìn ngắm, giờ quá nhiều, nên tất cả đều được cất giữ trong các vỏ ốc, chôn xuống cát, đợi thuyền Bệ hạ ra để gửi về dâng nộp.
Lý Thắm nói:
-Em nghe nói, chỉ có các quan đại thần và Hoàng thượng mới nhiều vàng ngọc, giờ thì em và chàng cùng anh em có trong tay cả kho báu, chắc còn nhiều hơn kho báu triều đình…
Đội Nhất cười:
-Hàng trăm năm nay, đảo chẳng ai đặt chân, có đặt chân lên cũng vì bão tố, rồi đói khát bệnh tật mà chết. Kho báu này là trời cho nước Việt, là vật thiêng, Hoàng thượng sẽ dùng nó để mua sắm vũ khí, tích trữ lương thảo, củng cố sức mạnh.
Lý Thắm nhìn ra biển khơi:
-Nếu Hoàng thượng cho thuyền ra, người ra, giờ này cũng phải tới chứ. Mà phải tới lâu rồi chứ. Từ ngày chàng phái thuyền của Lý Đạt vào tới nay là bao nhiêu tháng rồi.
Đội Nhất an ủi:
-Thời tiết không thuận. Sóng gió thất thường. Chắc chắn Hoàng thượng sẽ chọn ngày lành tháng tốt…
Nói thế nhưng ánh mắt Đội Nhất ngày nào cũng ngong ngóng về đất liền, cố tìm kiếm trên cái vệt xanh bát ngát của biển kia, thấp thoáng đoàn thuyền từ quê nhà tiến đến.
Chỉ có mây trắng cuồn cuộn.
Chỉ có nước biển xanh trải dài hút tầm mắt.
Chỉ có những đàn chim hải âu thỉnh thoảng xuất hiện, chao cánh, kêu ríu rít.
Chỉ có thăm thẳm sự chờ đợi mỏi mòn.
Và đêm nào cũng vậy, tiếng thở dài chờ đợi của Đội Nhất lẫn trong tiếng sóng.
Lý Bật không ngờ, Tiểu Tiểu mới chính là Chúa đảo.
Và tên lính từng sống chết với Lý Bật chỉ hăm hở phục dịch Tiểu Tiểu không đoái hoài gì tới mệnh lệnh của Lý Bật.
Nhưng Lý Bật chỉ biết nuốt hận. Vì trong tay Tiểu Tiểu đã có sắc chỉ của Hoàng đế Bắc triều nói như thế.
Lý Bật rốt cuộc chỉ là tên lính phục dịch.
Hóa ra lời lẽ của Hứa Văn chỉ là đầu môi chót lưỡi.
Hóa ra Lý Bật cố hết sức vẫn không làm cho người Bắc triều tin cận.
Từ giờ, Lý Bật chỉ như cái vỏ ốc mượn hồn mà sống.
Ngửa mặt lên trời, Lý Bật tự than:
-Thôi thì mạng sống mới là chính. Ý trời làm sao, ta đành theo vậy. Thời như thế thì ta phải thế… vậy thôi.
Nhưng cái đêm đầu tiên trên đảo hoang mới khủng khiếp với Lý Bật.
Tiểu Tiểu ăn khỏe. Lại sẵn thùng rượu mang theo, Tiểu Tiểu nốc rượu như người ta nốc nước lã.
Lý Bật và tên lính che chắn cho Tiểu Tiểu một căn lều rộng.
Căn lều bé hơn dành cho Lý Bật và Khắc Ngôn- tên thằng lính.
Lý Bật do cả một ngày phải làm quá nhiều thứ, mệt quá ngủ thiếp. Gần nửa đêm Khắc Ngôn đánh thức Lý Bật:
-Tiểu Tiểu gọi ngài qua.
Lý Bật lò dò bước vào lều Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu cả cười:
-Em tưởng chàng thích chèo thuyền?
Lý Bật bất mãn:
-Nàng cũng biết rồi, thuyền đâu nữa…
Tiểu Tiểu cưới ré lên, đoạn kéo Lý Bật về phía mình, úp mặt Lý Bật vào bộ ngực đồ sộ của ả.
Lý Bật ấm ớ:
-Ta…Ta xin nàng…
Tiểu Tiểu nói:
-Ta là Hoàng thượng ở đảo…Hảo a? Hảo a?
Lý Bật bị Tiểu Tiểu hất ngược lên bụng, xé rách áo quần.
Tiểu Tiểu la hét om sòm.
Lý Bật thì rụng rời chân tay.
Vừa xong đấy, chưa kịp hoàn hồn, Tiểu Tiểu lại lao tới, lại kéo Lý Bật vào ngực ả, lại la hét om sòm.
Rồi cũng vừa mới xong đấy, chưa kịp hoàn hồn, Tiểu Tiểu lại lao tới, lại kéo Lý Bật vào ngực ả, lại la hét om sòm.
Cứ thế cho tới sáng.
Tiểu Tiểu hất Lý Bật xuống cát.
Lý Bật trần truồng, lấm lem cát, nằm đừ ra như con mực phơi nắng.
Tiểu Tiểu cúi xuống nâng mặt Lý Bật lên:
-Chuẩn bị ăn uống đi làm việc nghe chàng. Hảo a? Hảo a?
Khắc Ngôn đào cái hố cát giữa đảo sâu xuống cả gần thân người.
Lý Bật nhìn xuống hỏi:
-Sao hố này đào sâu vậy?
Tiểu Tiểu từ xa tới, tay ả cầm mấy cái lu, cái sành, thêm mấy cung nỏ thời Chiến quốc, nói:
-Đào sâu nữa. Nhưng cái hố này sau khi lấp xong thì phải làm dấu. hãy dùng súc gỗ kia chôn làm dấu, gỗ này cha ta nói chôn cả ngàn năm vẫn không mục.
Lý Bật dựng súc gỗ lớn được đẽo gọt cẩn thận, lại thấy phía dưới có khắc cả chữ Bắc triều.
Tiểu Tiểu nói:
-Phần có chữ chôn xuống dưới.
Lý Bật hỏi:
-Khắc chữ này là có ý gì?
Tiểu Tiểu cười:
-Là để chàng thuộc em mãi mãi, hàng đêm như đêm qua, đến hết đời..Hảo à…Hảo à…
Lý Bật đưa tay sau gáy thấy lạnh.
Khắc Ngôn trèo lên miệng hố. Lý Bật đưa các thứ cần chôn xuống rồi lấp cát kín lại, rồi nén chặt.
Khắc Ngôn cầm cái súc gỗ, cùng Lý Bật, cùng Tiểu Tiểu ráng sức thộc cho súc gỗ đã được vuốt nhọn lún thật sâu vào hố.
Bất ngờ cả ba người cùng bật ngửa ra cát.
Súc gỗ đột ngột chuồi sâu vào trong lòng đất, cứ như có ai đang kéo xuống.
Chưa hết bất ngờ, cả ba thấy vọt lên một dòng nước đen sịt, có mùi hôi nồng nặc.
Hố cát cũng sụt xuống rất sâu. Tiểu Tiểu hoảng sợ bò tới miệng hố cát:
-Đồ đạc của ta đâu rồi, đâu rồi…ta không thấy gì cả…Đốt lửa lên xem nào.
Lý Bật quẹt lửa. Khắc Ngôn cầm nắm bùi nhùi đưa cho Lý Bật:
-Ngài soi xuống đáy hố xem sao.
Lý Bật cầm cái bùi nhùi, cúi xuống, đưa bùi nhùi lửa sát vào trong hố.
Một ngọn lửa lớn phụt thẳng, hất Lý Bật ngả ra sau. Áo quần, tóc râu, mặt mày Lý Bật cháy sạm. Lý Bật hoảng sợ lăn lộn trên cát.
Tiểu Tiểu và Khắc Ngôn vừa phủ cát lên Lý Bật lại vừa đổ cát vội vã xuống hố sâu để dập lửa.
Ngọn lửa tắt.
Lý Bật ngồi, toàn thân đen nhẻm, tóc râu cháy nham nhở, áo quần nơi cháy thì lem luốc, nơi mới bén lửa thì sém vàng.
Tiểu Tiểu vái trời, mặt đầy lo sợ.
(Xem tiếp Chương VI)