Nguyễn Quang Vinh
Chương VI
Suốt buổi chiều, Tiểu Tiểu cứ lởn vởn đi lại ở cái miệng hố có mùi hôi nồng nặc nhưng lại bén lửa. Khắc Ngôn cũng đứng cạnh chờ sai bảo. Lý Bật thì nằm im trong lều, người hắn bị bỏng nhẹ.
Tiểu Tiểu hỏi Khắc Ngôn:
-Đang xảy ra chuyện gì vậy?
Khắc Ngôn nói vẻ bí hiểm:
-Dạ bẩm…Nếu con không sai thì đảo này có ma quỷ
-Ma quỷ?
-Dạ…Ta đã đào trúng huyệt mộ của ma quỷ…Ngài nổi giận
-Ta cũng nghĩ tới điều này.
-Dạ…Hoặc là có ý khác nữa
-Ý gì?
-Biết đâu là âm mưu của Lý Bật…Hắn đang dụ ta tới đây rồi dùng sức mạnh của quỷ thần, đốt cháy và chiếm đoạt của cải
Tiểu Tiểu bước sầm sập về lều của Lý Bật.
Lý Bật nhìn những vết bỏng trên người, nghĩ mãi về dòng nước màu đen, hôi hám và rất nhạy với lửa. Lý Bật chợt nghĩ, nếu ta mang dòng nước đen này bán vào đất liền cho thiên hạ đốt lửa thay mỡ cá, mỡ súc vật có khi lãi lớn. Nhưng e Tiểu Tiểu cũng nghĩ tới điều đó. Mà nếu Tiểu Tiểu nghĩ tới điều này thì Hứa Văn cũng biết. Hứa Văn có là quan đại thần trấn giữ biển đảo, nhưng hắn vẫn là con buôn…
Tiểu Tiểu bước vào lều.
Lý Bạt giật bắn cả người.
Lại nghĩ tới đêm hôm qua, Lý Bật lập bập:
-Nàng ạ…Hôm nay ta không được khỏe…
Tiểu Tiểu hỏi:
-Ngươi biết cái dòng nước màu đen hôi hám kia là cái gì chứ?
Lý Bật lắc đầu:
-Ta không biết. Ta cũng như nàng, tất cả đều bất ngờ…Ta chỉ thấy bất an…
Tiểu Tiểu sấn tới:
-Thấy bất an vì bị lộ kế hoạch của nhà ngươi?
Lý Bật tái mặt:
-Nàng nói gì ta không hiểu? Ta vì nàng mà bị bỏng cả thân mình, nàng không thấy sao?
Tiểu Tiểu nhìn vào đôi mắt ti hí của Lý Bật cười khẩy:
-Kẻ mắt ti hí như mắt lươn thế kia, khó tin lắm. Ta không tin ngươi..
Lý Bật nói:
-Nếu nàng tin ta câu này, ta và nàng sẽ giàu có
Tiểu Tiểu ngồi xuống. Lý Bật nhìn ánh mắt lóe sáng của ả, thầm nghĩ, đàn bà xứ nào cũng vậy, ham hố…
-Nàng biết là cái nước đen ấy đốt cháy được?
-Đúng vậy. Vì thế nhà ngươi mới bị bỏng
-Thế tức là có thể thay nó để đốt thành lửa, thay được mỡ cá, mỡ động vật, để thắp sáng trong nhà, thậm chí có thể thay cả củi đuốc để nấu nướng
-Gì nữa. Ta thấy thích nghe rồi đấy
-Thế tức là có thể mang vào đất liền bán. Không mất tiền mua, chỉ có thu lời, chẳng mấy mà giàu.
Tiểu Tiểu giang tay tát đánh bốp vào mặt Lý Bật khiến Lý Bật ngả ngửa ra cát. Ả xô tới, giạng chân ngồi chồm hổm trên người Lý Bật. Rồi ả kéo Lý Bật vào ngực, lại xé áo quần Lý Bật, lại hò hét, lại gào rống, rồi quăng quật Lý Bật như quăng quật món đồ chơi. Lý Bật đau đớn:
-Xin nàng tha mạng…Xin nàng tha mạng…
-Tha mạng hả? Tha mạng này…ta đang phấn khích, ta đang phấn khích…
Lý Bật bị Tiểu Tiểu lúc vò lại, lúc kéo ra, lúc quẳng lên, lúc đè dúi xuống cho tới khi Tiểu Tiểu như đã thỏa mãn, ả cười hinh hích:
-Nhà ngươi giỏi.
Lý Bật thều thào:
-Nàng đừng khen ta nữa, thực sự là ta không đủ sức
Tiểu Tiểu nâng gương mặt Lý Bật:
-Ta không khen chuyện đó…Ta khen cái đầu nhà ngươi khôn ngoan, đúng như nhà ngươi nói, ta sẽ giàu có nhờ bán cái thứ nước đốt lửa này cho thiên hạ…Đáng ra hôm nay nhà ngươi bị bỏng lửa, ta tha, nhưng ý kiến nhà ngươi làm ta hứng chí quá. Xin lỗi nhá. Hảo a? Hảo a?
Lý Bật bĩu môi:
-Đại thần Hứa Văn biết chuyện này, đưa thuyền ra vét sạch, nàng sẽ không kiếm được một cắc.
-Láo- Hứa Văn nào dám?
Lý Bật khiêu khích:
-Ngài Hứa Văn là Đại thần canh giữ cương giới biển đảo cho Bắc triều, mọi sản vật không thuộc quyền của Ngài thì thuộc quyền ai?
Tiểu Tiểu kéo Lý Bật ngồi dậy:
-Nhà ngươi ngu lắm. Có điều này, nhà ngươi nghe thì phải giữ kín miệng nếu không muốn mất mạng: Ta là cận thần của Hoàng đế. Ta ra đây không phải tự nguyện ra chơi, hiểu không? Ta ra là vì Hoàng đế. Đàn bà ra đảo thiên hạ ít ngờ vực hơn lũ quan lại, đúng thế chứ? Ta được Hoàng đế yêu cầu ra đảo để ngăn chặn đường làm ăn của Hứa Văn, hiểu chưa? Ta giả vờ làm phận nữ nhi khiêm nhường vậy thôi, quyền ta còn cao hơn quyền Hứa Văn, hiểu chưa? Ta thấy nhà ngươi thật thà, lại không phải người Bắc triều, ta nói thế để biết mà liệu đường sống.
Lý Bật gật gù:
-Ngay trong nội cung kinh thành cũng chẳng ai tin ai…
-Đúng vậy…Hoàng thượng cho Hứa Văn chức quan đại thần là để quản lý nó chứ không phải để tin dùng nó.
-Vậy là nàng sợ Hứa Văn hớt tay trên cái thứ nước lửa quý giá này
-Chứ sao. Nên ta cần sự hợp sức của nhà ngươi. Nước này bán cho Nhật Hoàng, bán cho các nước lân bang, không đưa về Bắc triều. Ta sẽ xin Thánh chỉ để Bệ hạ phê chuẩn.
-Nàng biết có được bao nhiêu mà vội vã tính toán thế?
Tiểu Tiểu chần chừ rồi quả quyết:
-Nhiều. Chắc chắn là nhiều. Trong lòng đảo này sẽ toàn thứ nước ấy hết, như cái giếng, múc lên bao nhiêu cũng không hết. Ngươi tin chứ?
-Giá như nàng cho ta biết, ta được bao nhiêu?
Tiểu Tiểu lại lao tới, đè ngửa Lý Bật ra, ngồi chồm hổm trên người:
-Ta thích ngươi nói câu này…Đúng đúng…Có công có hưởng…Ta sẽ báo với Bệ hạ chia cho ngươi, ngươi sẽ giàu có, được chưa?
-Sao nàng tính đến hai chữ giàu có nhanh vậy? Đúng là..
-Ngươi định nói đúng là đàn bà chứ gì? Hảo a.Hảo a. Đúng là đàn bà đấy. Ngươi tính đi, chỉ một chút mỡ cá, mỡ heo đốt đèn là mấy tiền? Nếu trong lòng đảo này có cả một cái giếng nước đen, lấy mãi không hết, chở hàng chục, hàng trăm thuyền cũng không hết, bán khắp thiên hạ, là bao nhiêu tiền? Bao nhiều tiền? Bao nhiêu tiền?
Lý Bật quẫy cựa gương mặt trong bộ ngực đồ sộ của Tiểu Tiểu.
-Giàu giàu…Ta đồng ý là sẽ giàu.
Tiểu Tiểu rú lên:
-Hảo a. Hảo a.
Rồi kéo Lý Bật chạy ra cái miệng hố. Lại gọi Khắc Ngôn tới.
Cả ba ngồi nhìn cái miệng hố. cát thẩm đen, nồng nồng mùi khó chịu.
Tiểu Tiểu vốc một nắm cát thấm nước đen ấy lên, để trên miếng gỗ rồi châm lửa. Ngọn lửa cháy xanh. Tiểu Tiểu lại rú lên:
-Hảo a. Hảo a.
Đêm đó, trong căn lều, thỉnh thoảng Tiểu Tiểu lại nhảy sang, ngồi chồm hổm trên người Lý Bật hỏi:
-Ta sẽ giàu, ngươi tin chứ?
Lý Bật cố vươn người lên thở:
-Tin. Tin. Tin
Tiểu Tiểu nói:
-Đảo này có thì mấy trăm hòn đảo này đều có thứ nước đen đen ấy, ngươi đồng ý chứ?
Lý Bật im lặng
Tiểu Tiểu hỏi:
-Mà sao hàng trăm hòn đảo này lại không phải của Bắc triều mà là của nước Việt nhà ngươi?
Lý Bật im lặng.
Mấy hôm sau, ngày nào Tiểu Tiểu cũng đứng nhìn ra biển. Lý Bật hỏi:
-Nàng nhớ nhà?
-Không. Ta đợi thuyền của Hứa Văn ra
-Để làm gì?
-Để cho Khắc Ngôn về báo với Bệ hạ về dòng nước đen quý giá.
-Sao không cho ta đi?
-Không. Việc của người Bắc triều ta, nhà ngươi không có quyền
Lý Bật tự ái:
-Nhưng đây là đảo nước Việt, Đội Nhất cho ta…
Tiểu Tiểu nhìn Lý Bật:
-Ta đang đứng ở đây, ngươi dám nói là đảo nước Việt?
Lý Bật im lặng.
Tối đó, Lý Bật đi lang thang trên đảo.
Đôi mắt ti hí của hắn cụp xuống. Hắn căm giận Tiểu Tiểu. Hắn nghĩ tới việc rồi Tiểu Tiểu sẽ hất chân hắn ra biển để dành lấy đảo, dành lấy dòng nước đen quý giá, bịt miệng hắn, thủ tiêu hắn…
Nếu hắn không phạm tội tạo phản?
Nếu hắn không vấp phải cái án tử và tru di tam tộc vì tội tạo phản?
Nếu hắn vẫn là quan đại thần nước Việt?
Hắn hiểu, với người Bắc triều, hắn chỉ là thứ vật dụng, có ích thì dùng, vô ích thì bỏ, như rác rưởi. Lời của họ lá mặt lá trái, không biết hiểu đường nào.
Hắn muốn gặp Đội Nhất.
Nhưng liệu những lời của hắn còn làm ai tin?
Một kẻ đã vì ham danh, ham lộc mà bán cả cương giới, liệu nói còn ai tin?
Bắt đầu là tiếng thổi từ cái vỏ ốc của một thủy binh trên đảo.
Âm thành từ những cái vỏ ốc của thủy binh thổi nối nhau, nối nhau, vang động khắp bốn phương tám hướng.
Đội Nhất kéo tay Lý Thắm chạy lên đỉnh một cồn cát cao nhất.
Từ rất xa, trên nền xanh ngắt của biển, lấm chấm những con thuyền đang tiền lại gần.
Lý Thắm khóc òa.
Đội Nhất nắm tay nàng.
Những thủy binh cũng ào ào chạy lên.
Đội Nhất nói:
-Anh em mang cờ xí cắm ở bến đảo cho đội thuyền Hoàng thượng biết mà vào.
Đợi gần nửa ngày thì thuyền cập bến.
Cả đoàn thuyền nguyên vẹn. Thủy binh, dân binh đông nghịt.
Ríu rít các cô gái trẻ.
Lý Đạt lao từ thuyền xuống biển, bơi ào ào vào bờ, ôm cứng lấy Đội Nhất, rơm rớm nước mắt. Anh không nói gì cả, cứ ôm cứng lấy Đội Nhất.
Đội Nhất cũng không biết nói gì cả.
Anh em thủy binh nhảy từ thuyền xuống, mang theo rất nhiều cờ quạt, cắm dày đặc trên bến đảo.
Đội Nhất đón mọi người, hướng dẫn cho họ đường lên đảo.
Lý Đạt mang tới cho Đội Nhất thánh chỉ của Hoàng thượng phong cho Đội Nhất làm quan đại thần trấn giữ đảo cát vàng.
Lý Đạt lại cầm trên tay một thánh chỉ nữa:
-Còn cái này…
Đội Nhất hỏi:
-Là gì nữa?
-Thánh chỉ này dành cho Lý Bật
Đội Nhất gật đầu.
Lý Đạt nói:
-Bệ hạ biết Lý Bật đã ra đảo cát vàng…
Đội Nhất gật đầu:
-Ra theo lệnh của Hoàng đế Bắc triều
-Đúng vậy.
Đội Nhất cầm Thánh chỉ:
-Ta sẽ giao cho hắn.
Lý Thắm tíu tít trước vòng vây của cả trăm thiếu nữ. Nàng dẫn các thiếu nữ lên đảo.
Lần đầu tiên, trên mảnh đất đảo xa có thêm nhiều những dấu chân con gái. Những dấu chân con gái in trên nền cát ướt, nối nhau, nối nhau, mềm mại và xinh xắn, làm đảo như trẻ trung ra.
Đội Nhất ngắm đảo, ngắm dân binh, ngắm thủy binh, ngắm các cô gái mà lòng chàng phơi phới vui.
Chàng quay mặt về đất liền, xúc động:
-Hoàng thượng vạn tuế.
Quan đại thần Đội Nhất giao Lý Đạt làm đô đốc thủy binh. Lại giao cho Lý Thắm chức đô đốc dân binh. Lại tạm đặt tên cho năm đảo kế cận: đảo San Hô, đảo Ốc, đảo Đá Hút, đảo Vú Mẹ, đảo Chim Yến. Mỗi đảo chừng 40 người, gồm 20 trai tráng thủy binh và dân binh, 20 nữ nhi. Lý Đạt đưa quân về đảo Ốc, xa nhất. Đội Nhất và Lý Thắm ở lại đảo chỉ huy: đảo Vú Mẹ. Trên năm thuyền ra, mỗi đảo cho một thuyền. Khí giới, ngư cụ, chài lưới, lương thảo, lều bạt, tre nứa…tất cả cứ thế chia đều cho năm đảo.
Lý Đạt nói với Đội Nhất:
-Bẩm Đại quan, chia anh em dân binh, thủy binh về các đảo thực sự không khó, ai cũng tình nguyện, vui vẻ, ở đâu cũng là để bảo vệ cương giới. Duy có các cô gái…
Lý Thắm gật đầu:
-Nếu chàng cho phép, em nghĩ, các cô gái được quyền chọn đảo mà mình thích, tức là chọn ai trong số thủy binh, dân binh trai tráng ấy mà mình thích, thì theo chân họ về đảo.
Đội Nhất hỏi:
-Làm sao biết họ thích ai?
Lý Thắm âu yếm nhìn Đội Nhất:
-Chỉ có chàng là không biết, còn mọi người họ tự biết. Như ngày trước, chàng không chọn em mà em tự nguyện chọn chàng.
Đội Nhất bối rối nhưng cũng gật đầu đồng ý:
-Ta giao nàng làm việc này nhé.
Lý Thắm bước ra trước anh em:
-Đại quan Đội Nhất đã phân anh em về năm đảo. Chị em cũng thế chia ra về theo năm đảo. Dù mới quen hơi bén tiếng, nhưng ta cũng biết, ở kinh thành thì mọi người đã sống cùng nhau, ngày tập, đêm hát hò, những ngày lênh đênh trên biển cũng thêm lần nữa gần gũi. Nay ta nhận lệnh của Đội Nhất, chia nam giới ra thành năm nhóm, các em gái thấy trai tráng nào mình thấy ưng ý mà chưa kịp nói ra thì cứ gia nhập nhóm có người mình thích. Làm thử coi.
Các trai tráng hò hét tưng bừng, vẫy tay, gọi tên, réo tên, lại hát ghẹo, hát đối, cốt cho các nữ nhi chú ý.
Các cô gái sau những giây phút bẻn lẽn thì bất ngờ xô giạt ra, tỏa ra như đàn chim ùa ra khỏi tổ mẹ, họ chạy tới chạy lui, ngó nghiêng, nắm tay, cầm tay, liếc mắt, gọi tên, chỉ trong mấy phút đâu vào đấy cả.
Năm nhóm đủ hết, trai có, gái có, gương mặt ai cũng ngời ngời hạnh phúc.
Rồi mọi người theo thuyền của mình.
Đội Nhất đã hứa, cứ vài tuần trăng, lại cho anh em các đảo qua lại với nhau.
Lý Thắm hứa, chị em nào có nguyện vọng gì cứ nói, Lý Thắm sẽ tấu lên Đội Nhất.
Lý Đạt hứa, trai gái hợp lòng nhau, sẽ báo lên Đội Nhất cho tác hợp.
Nhìn những con thuyền đang đi xa, về các đảo chốt giữ, Đội Nhất cầm tay Lý Đạt:
-Giờ thì ta thấy thỏa lòng.
Lý Đạt nói:
-Lúc nào thì ngài đi gặp tên tạo phản Lý Bật để đưa Thánh chỉ của Hoàng thượng?
Đội Nhất cầm tay Lý Đạt:
-Đi luôn. Đi với ta. Đi với ta đã rồi về đảo Ốc sau cũng được, việc này quan trọng.
Lý Đạt hỏi:
-Ngài biết rõ hòn đảo mà Lý Bật đang sống chứ?
Đội Nhất xòe bàn tay ra:
-Cả trăm đảo lớn nhỏ của nước Việt ở cương giới này ta nắm chắc mà
Đội Nhất dặn dò Lý Thắm cho người dựng lều, cho người gom hàng hóa, của cải thu được để đợi gió thuận mang lên thuyền đưa vào dâng nộp Hoàng thượng.
Đội Nhất và Lý Đạt lên thuyền. Lý Đạt không quên đưa theo 5 thủy binh làm hộ vệ. Mọi người đang xuống thuyền thì có cô gái chạy theo:
-Lý Đạt…Chàng bỏ rơi em sao?
Đội Nhất nhìn Lý Đạt khích lệ:
-Nàng đấy à?
Lý Đạt:
-Dạ…Nàng tên là Huệ Hương…
Đội Nhất nói:
-Thôi được, cho nàng đi theo thuyền với ta và Lý Đạt
Huệ Hương lễ phép quay lại nhìn Lý Thắm:
-Em xin phép chị…đô đốc…
Lý Thắm cười:
-Lý Đạt văn võ song toàn, sao em khéo chọn?
Mọi người cười và xuống thuyền.
Thuyền của Hứa Văn đi qua đảo. Tiểu Tiểu vội vàng đưa cái ống quyển đựng thư cho Khắc Ngôn, thì thầm:
-Nhà ngươi nhớ đây là thư tối mật, phải đưa tận tay Bệ hạ
Khắc Ngôn gật đầu.
-Nói với Bệ hạ, chi cần Bệ hạ ra sắc chỉ, ta sẽ giết Lý Bật để công khai cướp đảo, khai thác giếng nước đen cho Bệ hạ
Khắc Ngôn gật đầu.
-Ngay cả với quan đại thần Hứa Văn, nhà ngươi cũng không được để lộ
Khắc Ngôn gật đầu.
-Trong thư ta đã nói, nhưng nếu Bệ hạ hỏi, nhà ngươi cũng phải nói thêm, nhanh chóng mang thuyền lớn, mang dụng cụ, mang quân ra đây, nhanh chóng hút cho thật nhiều nước đen này, càng nhiều càng tốt, càng nhanh càng tốt, hiểu không?
Khắc Ngôn gật đầu.
-Đây nữa. Cái hủ sành này đựng cái thứ nước đen quý giá, ngươi phải dâng nộp cho Bệ hạ
Khắc Ngôn gật đầu.
-Đi đi
Khắc Ngôn hỏi:
-Bẩm.. Thần có phải trở lại đảo?
-Có có có. Ngươi phải trở lại đảo theo thuyền của Bệ hạ. Ngươi sẽ được ta chia phần, ngươi cũng sẽ giàu có.
Khắc Ngôn lội xuống biển, ra sát thân thuyền buôn thì theo thang dây trèo lên.
Hứa Văn chắp tay đứng ở mạn thuyền:
-Hảo à. Hảo à.
Tiểu Tiểu cười toe toét.
Sau một mỏm cát, Lý Bật quan sát thấy hết. Đêm qua Lý Bật còn lén đọc được thư Tiểu Tiểu viết cho Bệ hạ Bắc triều. Cô ả đã lật tay trong chớp mắt. Tới đây, không những quân của Bệ hạ Bắc triều ra chiếm đảo, chiếm quyền khai thác dòng nước đen tạo lửa trên đảo, mà số phận của Lý Bật cũng vì thế mà sẽ bị thủ tiêu để Bắc triều giữ được bí mật.
Lý Bật căm hờn lắm. Ngay đêm qua đọc thư xong, hắn đã cầm lấy một thỏi sắt nhọn, định đâm nát mặt Tiểu Tiểu, nhưng rồi hắn đã không làm, hoặc nói đúng ra là chưa dám làm.
Lý Bật nhớ câu: tương kế tựu kế.
Lý Bật nghĩ cách, vừa phải cứu sống mình, vừa phải làm Chúa đảo.
Chưa nghĩ ra cách nào thì thuyền Hứa Văn đã tới, nhận thư Tiểu Tiểu.
Tình hình gấp quá. Lý Bật chui vào lều nằm, vò đầu bứt tai chưa biết tính sao.
Đợi cho thuyền rời xa đảo, Hứa Văn gọi Khắc Ngôn tới:
-Tiểu Tiểu không nghi ngờ gì việc nhà ngươi là tay chân của ta chứ?
-Bẩm ngài không. Trái lại rất tin tưởng.
-Hảo. Hảo. Cô ả đưa thư cho Bệ hạ?
-Bẩm đúng thế.
-Đưa ta xem
Khắc Ngôn đưa thư. Hứa Văn đọc xong thư, ngửa mặt cười to.
-Tiểu Tiểu ơi là Tiểu Tiểu, tham lam cũng đàn bà, ngu ngốc cũng đàn bà, thâm hiểm cũng đàn bà…
Khắc Ngôn hỏi:
-Ngài nói vậy là sao?
Hứa Văn đắc chí:
-Công nhà ngươi lớn lắm, ta sẽ ban thưởng. Gái đẹp ta không thiếu. Vàng bạc ta không thiếu. Nhưng ta muốn ban thưởng nhà ngươi điều khác, nhà ngươi sẽ được làm Chúa đảo. Hảo a?
Khắc Ngôn quỳ xuống:
-Đa tạ. Đa tạ. Nhưng bẩm ngài, Tiểu Tiểu là tay chân tin cậy của Bệ hạ, làm vậy e đắc tội.
Hứa Văn:
-Ta vốn là con buôn. Con buôn mà lại được chấp chính. Hiểu không. Con buôn mà chấp chính thấy có lãi là làm. Hiểu chưa?
-Dạ dạ…
-Mà ai chấp chính lại không là con buôn? Hiểu chưa?
-Dạ dạ
-Con buôn lấy tiền bạc làm vốn liếng. Kẻ chấp chính lấy con dân làm vốn liếng. Hiểu chưa?
-Dạ dạ.
-Con buôn có khi lời, có khi lỗ. Lời thì ăn, lỗ thì chịu. Kẻ chấp chính lời thì sống, lỗ thì chết. Hiểu chưa?
-Dạ…Ý ngài là…
-Ta sẽ có cách báo với Bệ hạ để nhà ngươi thay Tiểu Tiểu làm Chúa đảo. Nhà ngươi thay ả, thì ả phải chết. Hiểu chưa?
-Dạ dạ…Xin hỏi Ngài, liệu thông tin phát hiện cái giếng chứa cái thứ nước đen đen, hôi hám đó có làm ngài mừng không, có làm Bệ hạ để ý không?
Hứa Văn cầm cái hủ sành nhìn nhìn, ngửi ngửi, đoạn dùng miếng giẻ nhúng vào hủ, châm lửa, lửa cháy phừng phừng.
Hứa Văn cười hả hê rồi nói:
-Mày nghe cho rõ đây. Nhận được thông tin này Bệ hạ có ốm nặng cũng vui mừng và vùng dậy. Cả nước Bắc triều nhận tin này sẽ hoan ca.
Khắc Ngôn trố mắt:
-Hoan ca là sao thưa ngài?
Hứa Văn khịt mũi:
-Hoan ca là ca hoan, ca hoan là ca vui…Hảo a…Hảo a…
Tiểu Tiểu chạy như ma đuổi vào lều, dựng ngược Lý Bật:
-Dậy mau…dậy mau
Lý Bật nheo mắt:
-Có chuyện chi?
Tiểu Tiểu trừng mắt:
-Ngươi hỗn. Hỏi ta mà dám hỏi trống không? Hay ngươi thấy trên đảo chỉ còn ta và ngươi, nên ngươi lộng quyền?
Lý Bật nói:
-Ta biết, mạng sống ta đang nằm trong tay nàng.
-Nói vậy là ngươi có ý gì?
-Nàng biết là có ý gì.
-Ngươi đã lén đọc thư của ta gửi Bệ hạ?
-Nếu vậy thì sao, thưa nàng?
-Đáng tội chết.
-Ta không sợ chết nữa, nàng hiểu không? Với nước Việt, ta đã là tội đồ, là tử tù, với Bắc triều, ta tưởng ta được đối đãi, nào hay cũng là cá nằm trên thớt. Như vậy thì còn gì nữa làm ta sợ đây?
-Có ta đây, ai dám giết ngươi
Lý Bật vươn vai:
-Ta biết mạng ta cuối cùng cũng chết. Nhưng nếu chết dưới tay con đàn bà như nàng thì không bao giờ? Hiểu không?
Lý Bật hét lên.
Tiểu Tiểu lùi lại:
-Nhà ngươi…
Lý Bật cả cười:
-Nàng sợ ta rồi, đúng không?
Tiểu Tiểu:
-Nếu ngươi nghe lời, ta hứa sẽ bảo đảm mạng sống cho ngươi.
Lý Bật:
-Người Bắc triều nói buổi sáng khác, buổi chiều khác, các người trong nội cung với nhau còn trở mặt, còn không tin nhau, ta quá biết
Tiểu Tiểu gật đầu:
-Đúng thế. Ngươi nói đúng. Muốn sống thì không nên tin ai. Ta cũng không cần ngươi tin ta. Nhưng nếu ngươi manh động, ngươi chết chứ không phải ta chết
Lý Bật tự ái:
-Vậy sao?
Tiểu Tiểu hét một tiếng, nhảy đứng người lên rồi lao tới, hất bàn chân vào Lý Bật, cú hất chân mạnh đến mức, Lý Bật bị bay tung lên cao rồi đổ gục xuống như một thân chuối.
Tiểu Tiểu nói:
-Ta vốn con nhà võ. Ngươi biết chưa?
Lý Bật im lặng.
Tiểu Tiểu cầm cổ áo, dựng ngược Lý Bật dậy:
-Nhìn đi, thuyền ai đang vào đảo. Có phải thuyền nước Việt? Có phải thuyền của Đội Nhất.
Lý Bật nhìn ra biển, chân bỗng khụy xuống:
-Ta chết chắc rồi…
-Cái gì?
-Ta chết chắc rồi… Nàng cứu ta… Nàng cứu ta… Đội Nhất đã mang thánh chỉ Bệ hạ nước Việt ta ra gặp ta xử trảm. Nàng cứu ta.
Lý Bật nằm bẹp xuống cát.
Tiểu Tiểu quay nhìn con thuyền của Đội Nhất đang lừ lừ tiến vào.
Trên thuyền, Đội Nhất đứng ở mũi, đưa cái vỏ ốc lên thổi một hồi dài.
Lý Đạt bước vào lều, nhìn Lý Bật đang ngồi co ro bên cạnh Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu đứng dậy, khúm núm:
-Bẩm đại quan…Thần chỉ là phận nữ nhi, làm thân nô lệ ngày đêm phục dịch ngài Lý Bật đây, xin đại quan tha mạng.
Lý Đạt nhếch mép:
-Khá khen ngài lắm, Lý Bật. Đã tạo phản, đã bỏ trốn, còn được Bắc triều cấp cho lều bạt, cấp cho lương thảo, cấp cho đàn bà phục dịch, há hơn lộc trời lộc biển của Bệ hạ ta?
Lý Bật run lẩy bẩy:
-Dạ bẩm..Thần biết tội..Thần biết tội…Cùng đường mới phải ở đây…Đừng nghe ả này nói, thân phận của Lý Bật giờ khổ như con chó, cay đắng nhục nhã trăm bề, giờ ân hận thì cũng quá muộn rồi…
Lý Đạt nói:
-Ngài không ra gặp Quan đại thần Đội Nhất sao?
Lý Bật trợn tròn mắt:
-Đội Nhất…Quan đại thần?
Lý Đạt đưa tay vuốt thân kiếm đeo bên hông:
-Những người trung chính không làm quan đại thần há để loại như ngươi tiệm quyền. Đi ra.
Lý Bật chui ra, lấm lét nhìn về phía Đội Nhất và anh em thủy binh, rồi tiến tới, chân lún trong cát, bàn chân run rẩy như tưởng sụp xuống trên cát.
Lý Bật nhìn Đội Nhất. Lại nhìn anh em thủy binh đằng đằng sát khí. Lại nhìn cả cô gái Huệ Hương đứng phía sau. Lại len lén nhìn lưỡi kiếm trên tay Lý Đạt.
Đội Nhất nói:
-Ta vẫn tưởng ngài sống cô đơn, sống như con chuột, đêm nằm hang, ngày phơi nắng, hóa ra Bắc triều cũng biết công trạng của ngài mà cấp cho lều bạt, cấp cho đàn bà, cấp cho lương thảo.
Lý Bật:
-Dạ bẩm…Chuyện này…
Đội Nhất nói:
-Còn nhớ khi ngài làm Quan đại thần ở Hoàng cung, đi một bước, người hầu kẻ hạ, ho một lời tiếng dạ râm ran. Lại được Bệ hạ tin dùng. Lại được cấp bổng lộc, cấp xe ngựa, tưởng sau Bệ hạ là đến ngài, không ai quyền lực hơn nữa. Tưởng như thế thì ngài đem cả trí lực, sức cốt mình phụng sự Bệ hạ, phụng sự nước Việt. Ai hay, chỉ mới nhìn thấy bọn ta đưa vàng ngọc của cải ở đảo vào dâng nộp triều đình, đã sinh lòng tham. Người nghèo có tham thì tham miếng cơm manh áo là cùng. Làm đến quan đại thần mà nảy lòng tham là tham cả cương giới, cả vận mệnh nước nhà, ước chi ngài ăn tươi nuốt sống cả nước Việt, ước chi ngài ôm cả nước Việt đi cống nộp để nhận về bổng lộc ngài cũng cam lòng. Vậy mới có chuyện ngài bí mật sang Bắc triều, ton hót, bày đường, những mong Bắc triều lấn chiếm cương giới, o ép nước Việt, tạo cơ hội cho ngài lên Bá vương. Làm đến quan đại thần mà mang lòng phản trắc là có hại đến muôn dân trăm họ. Làm đến quan đại thần mà tham lam, triệt hạ đến muôn dân trăm họ. Làm đến quan đại thần mà vẫn khát danh, khát tiền, khát lộc là làm hại đến muôn đời danh tiếng của tổ tiên. Ta nói vài lời thế, ngài thấy không oan chứ?
Lý Bật khép đôi mắt ti hí xuống, mắt hắn chỉ còn nhìn được một nhúm cát dưới chân mình.
Đội Nhất lại nói:
-Còn nhớ khi ngài làm Quan đại thần ở Hoàng cung, dù Bệ hạ đã ra thánh chỉ kêu gọi người hiền tài đặng giúp Bệ hạ gây dựng đất nước vững bền, ai có tài hiền vào ra mắt Bệ hạ, ngài cũng tìm cách này cách khác dèm pha, dựng chuyện, vu khống để gạt đi. Ngài chỉ biết tìm kiếm lôi kéo con cháu vào triều, đắp lên cái mặt chữ nghĩa cho họ, thổi vào cái hơi hám trung nghĩa cho họ, rồi bày binh bố trận, xếp việc người này, nâng đỡ người kia khiến dân chúng phàn nàn, người có chính kiến thì báng bổ triều đình, kẻ xấu thì thừa cơ nịnh bợ. Nếu Bệ hạ không cao kiến, không trung tín với muôn dân, chỉ biết nghe lời xiểm nịnh, để gạt đi những thuộc hạ của ngài đã cài cắm, thì bây giờ Hoàng triều e nhung nhúc ruồi bọ kiểu như ngài, khoác áo đại quan mà gan ruột tiểu nhân, miệng hô ba chữ vì nước Việt mà ngó chăm chăm vào túi riêng, lại hùa theo kế hiểm ngoại bang, bán cả nước Việt mà lòng không mảy may thấy nhục. Một nước Việt như thế, lại có một quan đại thần như ngài, đó là vinh hay nhục?
Lý Bật im lặng.
Đội Nhất nhìn đảo, nhìn trời, nhìn biển, nói tiếp:
-Còn nhớ thời còn trai trẻ, ta và ngài đều là bạn học. Ta thì ra trận tiền, ngày đêm vùi mình trong khói lửa. Còn ngài thì lui vào chốn kinh thành, thấm thoắt có mấy năm đã được Bệ hạ tin dùng, đưa lên hàng Đại quan. Bệ hạ tin dùng là những mong ngài đưa cái hiểu, cái biết ra phụng sự thiên hạ. Ngài giỏi mà. Ngài thông minh lắm mà. Sức học của ngài nào có kém cạnh chi ai. Bệ hạ nhìn ngài thế là phải, tin dùng ngài thế là phải. Nhưng con mắt ngài bé mà nhìn quá xa, thân xác ngài không lớn mà ước quá cuồng, mắt nhìn quá xa dễ đui, ước quá cuồng dễ thành gian tà. Thế nên ngài mới tạo phản để cầu cho cái danh cuồng của ngài đến nhanh, cầu cho cái mơ ước bá vương của ngài đến nhanh. Cầu như thế, ước như thế, bán nước mua danh như thế nên giờ ngài mới thế này đây. Than ôi, từ một quan đại thần trăm họ đều nể mặt, giờ như kẻ thất phu, sống cuộc sống như bọn thảo khấu, ở trên đất Việt mà bị người Việt ruồng bỏ, chạy sang Bắc triều lại bị Bắc triều lợi dụng, mắt nhìn không quá bàn chân, ngày đêm bơ phờ toan tính, sống chết chỉ trong gang tấc, tinh thần bạc nhược, thân phận bọt bèo chó má, nhục nhã, đắng cay, tấm gương của ngài chắc cũng phải nêu ra cho trăm họ nước Việt thấy đó mà tránh, quan quân nước Việt thấy đó mà khinh bỉ.
Đội Nhất nhìn Lý Đạt:
-Bệ hạ ra Thánh chỉ về tội tạo phản của ngài, ngài tiếp chỉ.
Lý Bật sụp xuống cát, đầu cúi rạp trên cát, toàn thân run rẩy.
Lý Đạt sai thủy binh đứng thành hàng sau lưng Lý Bật, gươm kiếm tuốt ra.
Mắt Lý Bật ngó nghiêng, nước mắt rơi lã chã.
Tiểu Tiểu đứng lấp ló ở căn lều phía xa cũng hồn xiêu phách lạc.
Lý Đạt trịnh trọng lấy ổng quyển trong áo ra, trịnh trọng mở ống quyển, đưa ra Thánh chỉ, giăng cao trước mặt chuẩn bị cất tiếng đọc thì khựng lại.
Lý Đạt bước lại gần Đội Nhất:
-Bẩm đại quan…
Lý Đạt giăng thánh chỉ trước mắt Đội Nhất. Thánh chỉ trống trơn không có một chữ nào.
Lý Đạt hỏi nhỏ:
-Thánh chỉ thế này, ý Bệ hạ là…
Đội Nhất gật đầu:
-Ta hiểu.
Lý Đạt ngạc nhiên:
-Ngài hiểu sao?
Đội Nhất nói:
-Đưa Lý Bật đứng dậy…
Lý Đạt xốc nách cho Lý Bật đứng dậy.
Đội Nhất bước tới, giăng Thánh chỉ ra trước mắt Lý Bật:
-Ngài hiểu ý Bệ hạ chứ?
Lý Bật run bần bật:
-Bệ hạ cho thần tự xử?
Đội Nhất:
-Không. Ngài hãy giữ Thánh chỉ không có chữ này. Lấy công chuộc tội. Có công trạng gì thì ghi vào Thánh chỉ, mạng sống của ngài và dòng họ của ngài phụ thuộc vào công của ngài. Ngài hiểu chứ?
Lý Bật tay nâng nâng Thánh chỉ, nước mắt trào ra:
-Bệ hạ…
Đội Nhất nói:
-Ta vẫn cho ngài ở lại đây. Chuyện gì không nói thì không nói. Chuyện gì cần báo thì phải báo. Giờ ngài cần gì để nói với ta không?
Lý Bật nói nhỏ:
-Có một việc…
Đội Nhất bước tới gần.
Lý Bật nói vắn tắt, Đội Nhất gật đầu.
Đội Nhất nói:
-Tối nay người của ta sẽ tới. Ngài phải giữ quan hệ bình thường với người Bắc triều. Ta đi.
Đội Nhất, Lý Đạt và mọi người xuống thuyền.
Lý Bật vẫn đứng, trong tay cầm Thánh chỉ.
Tiểu Tiểu đợi cho thuyền đi thật xa, rón rén chạy tới:
-Sao thế…ta tưởng ngươi đã bị chém đứt đầu…Đây là thánh chỉ ư? Có thấy viết gì đâu? A…Ta biết…Như ở Bắc triều, thế này là người có tội tự xử..ta biết…Luật triều đình ta biết
Lý Bật im lặng
Tiểu Tiểu nheo mắt nhìn:
-Ngươi tự xử hay chính ta giúp ngươi tự xử?
Rồi cười toe toét.
Thuyền dừng giữa biển. Đội Nhất ôm vai Lý Đạt:
-Ta phải giao đệ một việc
Lý Đạt hăng hái:
-Không có việc gì là đệ không làm. Trong triều là quan hệ quan quân, ngoài biển khơi là quan hệ anh em, ngài là đại ca của đệ, cứ nói.
Đội Nhất nói:
-Thuyền sẽ neo ở đây. Tối đến, đệ phải bơi vào đảo gặp Lý Bật
Lý Đạt nắm tay Đội Nhất:
-Đệ hiểu.
Hứa Văn lệnh cho quan địa phương, chuẩn bị ngay một cỗ xe ngựa tốt, lập tức đưa Hứa Văn và Khắc Ngôn về Kinh thành.
Xe ngựa chạy suốt mấy ngày đêm thì tới.
Bệ hạ Bắc triều biết có tin mật đắc dụng từ cương giới đảo mang về thì vội vàng cho yết kiến.
Nhìn Hứa Văn và Khắc Ngôn mặt mày nhợt nhạt vì mệt mỏi, Bệ hạ cảm động ban cho mấy lời khen ngợi rồi nôn nóng hỏi:
-Có chuyện cơ mật chi từ cương giới biển?
Hứa Văn to nhỏ:
-Bẩm Bệ hạ, đây là tên Khắc Ngôn, kẻ hầu hạ cho Tiểu Tiểu ở đảo Cát vàng. Hắn mang thư của Tiểu Tiểu dâng nộp Bệ hạ.
-Mau mau đưa ta coi- Bệ Hạ sốt sắng
Bệ hạ đọc thư, đọc tới ba lần rồi sai mang rượu tới, ban cho Hứa Văn, ban cho Khắc Ngôn rượu ngon. Lại ban cho Khắc Ngôn mấy thỏi vàng và cho về thăm quê. Còn lại Hứa Văn và mấy quan đại thần cùng Bệ hạ.
Hứa Văn dâng lên cái hủ sành:
-Thưa Bệ hạ…Đây là vật chứng.
Lính hầu mang ra chậu sắt. Hứa Văn nghiêng hủ sành, đổ dòng nước đen hôi hám ra chậu. Cả Bệ hạ và các quan đều bịt mũi, chê hôi thối.
Hứa Văn lại lấy mảnh vải, nhúng vào chậu, đoạn châm lửa. Lửa cháy ngùn ngụt trong chậu, khói đen nghi ngút.
Bệ Hạ quên mình là Bệ hạ, không giữ ý tứ gì nữa, co chân chồm hổm trên long sàng reo hò:
-Hảo a. Hảo a. Hảo hảo a.
Hứa Văn nói:
-Thiên hạ ngàn năm nay không có lửa là chết. Lửa thì phải dùng củi, dùng mỡ cá, mỡ trăn, tốn kém, phiền phức. Thứ nước này nếu ta có thì thiên hạ không. Thứ nước này là lửa. Đây là loại lửa quý giá, đắc dụng. Nếu ta có, ta cưỡi đầu cưỡi cổ thiên hạ. Dưới hòn đảo này có nhiều vô cùng vô kể. Các hòn đảo khác cũng sẽ có. Bắc triều ta không cướp lấy cơ hội này thì không còn cơ hội thứ hai.
Bệ hạ gật gù:
-Hứa Văn nói phải lắm, không còn cơ hội thứ hai.
Một quan đại thần khẽ nói:
-Nhưng đấy là đảo nước Việt. Trăm hòn đảo khu vực này đều là của nước Việt thưa Bệ hạ.
Một quan đại thần khác lên tiếng:
-Cướp. Ta là nước lớn, quân hùng tướng giỏi, thuyền bè lớn, vũ khí nhiều, thấy vật ngon mà không đánh cướp há lại dành cho nước Việt?
Một quan đại thần khác cũng nói:
-Nếu xin ắt nước Việt chẳng dại cho. Thời nay, cái gì cần thì cướp. Xin Bệ hạ chuẩn tấu.
Hứa Văn nói:
-Đánh cướp đôi khi cũng là việc phải làm. Thế cùng phải thế. Nhưng chưa tới lúc thế cùng, Bệ hạ nên cân nhắc. Nói như Bệ hạ thường dạy, có mà không cần cướp mới hay.
-Hảo. Hảo- Bệ hạ vỗ đùi- Khá khen Hứa Văn nói trúng ý ta- Đúng đúng. Ta phải có mà không cần cướp. Hảo hảo.
Đang cười, bất ngờ Bệ hạ nhìn Hứa Văn:
-Việc này giao cho khanh. Nếu thuận ta ban thưởng lớn. Nếu không thuận, khanh chịu khó nhận phạt, cốt là yên bề thiên hạ
Hứa Văn ngạc nhiên:
-Bẩm Bệ hạ, thần không hiểu
Bệ hạ nhìn Hứa Văn, lại nhìn các quan đại thần, chậm rãi:
-Ta có ý này. Dùng nước lớn mà đè bẹp nước nhỏ, cướp lấy đồ quý mang về, âu việc đó ngàn năm nay các quốc vương đã từng làm, làm thế thì được, nhưng được thì ít mà tiếng thì nhiều, lại gây thù oán, đời này họ không trả thù được ta thì đời sau họ trả, lại xương rơi máu đổ, thiên hạ đại loạn, tiếng xấu loan truyền, các nước lân bang nhìn ta không tâm phục khẩu phục. Chi bằng, bề ngoài phải thiết lập bang giao bằng hữu, ta và nước Việt càng phải như trai gái kết tóc xe duyên, duyên càng thắm, tình càng bền, bên ngoài thì vậy, còn bên trong, coi như Hứa Văn đóng vai thảo khấu, xông ra đảo, cướp lấy, hút lấy thứ nước lửa quý giá. Thành công thì Bắc triều giàu có, nhỡ có tai tiếng xung đột gì thì ta nói với nước Việt đó chỉ là hành động man rợ của bọn thảo khấu, bọn quan tham Bắc triều ta, không can cớ chi đến triều đình ta. Cứ thế, cứ thế, chiếm được đảo rồi thì ta cho hàng trăm thuyền ra, hút hết thứ nước ấy, mang về nước. Thế là ta vừa cướp được mà tình hữu hảo bang giao giữa ta và nước Việt vẫn thuận hoà. Hảo a?
Hứa Văn và quan đại thần vái lạy kính phục bệ hạ.
Bệ hạ nói với Hứa Văn:
-Ta sẽ cho quân cơ lên kế hoạch, cùng khanh lập mưu, lập kế, cần thuyền ta cho thuyền, cần vũ khí ta cho vũ khí, cần người ta cho người, lại còn phải chú ý sửa sang thuyền bè, mỗi cái thuyền phải làm kín lại, như cái lu cái hủ, đựng được nhiều nước lửa nhất.
Hứa Văn khoanh tay cúi đầu:
-Bẩm bệ hạ, thần lĩnh chỉ.
Bệ hạ lại nói:
-Chọn đúng giờ xuất quân, ta cho sứ thần sang mời Hoàng đế nước Việt tới bang giao với ta, cùng tay bắt mặt mừng, cả nước hãy đón Hoàng đế nước Việt như đón con trời vậy. Trong này thì đón rước Hoàng đế nước Việt, ngoài biển thì Hứa Văn dong thuyền ra cướp nước lửa. Kế sách ta vậy, hảo a?
Tất cả cúi rạp:
-Hoàng thượng anh minh.