Nguyễn Quang Vinh
Chương VII
Đêm ấy, Lý Bật dẫn Lý Đạt và mấy thủy binh nữa vượt mấy đồi cát, tới trung tâm đảo. Lý Bật đào cái hố lên, lấy trong hố ra một bao cát đẫm thứ nước hôi hám. Lý Đạt ngửi mùi hôi hám ấy, hỏi:
-Là cái gì?
Lý Bật nói:
-Không biết. Nhưng gặp lửa thì cháy.
-Có ai biết chưa?
-Tiểu Tiểu đã viết thư mật báo với Hoàng đế Bắc triều chuyện này.
-Ngài nghĩ sao về chuyện này?
-Ta nghĩ, hoàng đế Bắc triều chắc không bỏ qua. Thiên hạ chưa ai có. Thứ này có thể dùng nhiều việc, thắp sáng, nấu nướng, rèn giũa, nhiều việc. Nếu bán cho thiên hạ, chắc cả núi tiền. Ta biết Bắc triều sẽ mang thuyền ra hút thứ nước này về.
Lý Đạt nhìn thấu mắt Lý Bật:
-Nếu không có Thánh chỉ về tội của ngài, chắc ngài cũng không nói?
Lý Bật im lặng.
-Chắc ngài cũng muốn chiếm giữ thứ nước quý giá này nhưng lực bất tòng tâm?
Lý Bật im lặng.
-Chắc ngài biết kiểu gì Bắc triều cũng giết ngài để giữ cơ mật nên ngài mới thú nhận với Đội Nhất
Lý Bật im lặng.
-Nhưng thế là đáng ghi nhận, ngài nói ra thông tin cơ mật này cũng là lấy công chuộc tội.
Lý Bật lắp bắp:
-Ngài phải cho ta theo cùng bây giờ, đã nói ra, đã đưa ngài vật chứng về loại nước quý giá này, ắt mạng ta nguy hiểm, Tiểu Tiểu sẽ giết ta
-Ngài sợ?
-Đúng thế. Tiểu Tiểu võ nghệ cao cường, ta không chống lại được
Lý Đạt nói:
-Thế hả? Nếu vậy ta cho những thủy binh của ta ở lại. Ta phải lên thuyền gấp. Rồi ta sẽ quay lại. Được chứ?
Lý Bật gật đầu.
Thuyền của Đội Nhất vội vàng trở về đảo Vú Mẹ.
Đội Nhất thử đốt nhúm cát thấm ướt bởi loại nước hôi hám, lửa cháy phừng phừng.
Đội Nhất nói:
-Ta từng nghe đâu đó có thứ này…Đây là loại nước rất quý giá…Nó nằm sâu trong lòng đất, không phải nước nào cũng có. Lý Bật nói đúng, nếu ai có thứ này là làm chủ thiên hạ. Đây là tin vui gửi cho Bệ hạ ta
Lý Đạt băn khoăn:
-Hoàng đế Bắc triều chắc cũng đã tổ chức thuyền bè ra lấy loại nước quý này, ta phải làm sao?
Đội Nhất hỏi:
-Đệ nói vậy là nghĩa gì?
-Họ là nước lớn. Phát hiện thứ của cải quý giá này ắt sẽ cho thuyền, cho thủy binh ra đánh chiếm đảo mà cướp lấy mang về. Ta phải làm sao? Nếu cứ đợi Thánh chỉ của Bệ hạ e chậm.
Đội Nhất gật đầu:
-Nhiều lần Bắc triều đã đánh chiếm nước Việt ta mà bại. Nhưng đó là trên đất liền. Nay ở ngoài đảo xa xôi, thứ nước phát hiện lại vô cùng quý giá, quân ta mỏng, địa bàn rộng, nếu Bắc triều mang nhiều thuyền bè, quân lính, vũ khí ra vây ép, e ta khó lòng chống đỡ. Phải tính trước. Mất đảo này là sẽ mất đảo khác nữa. Phải tính trước.
Đêm ấy Đội Nhất thao thức không ngủ.
Lý Thắm hỏi:
-Có chuyện chi làm chàng lo lắng như vậy?
Đội Nhất dậy, cầm tay Lý Thắm bước ra khỏi lều.
Trăng rất sáng. Trời trong vắt. Mặt trăng chênh chếch hướng tây, tròn vành vạnh. Ánh trăng mênh mang trên cát đảo.
Xa xa, những mỏm cát nhấp nhô, những mỏm cát tròn trịa, đỉnh cát tròn vút lên mờ ảo trong ánh trăng, trong làn sương muối mỏng tang bay là là trên mặt đảo.
Đội Nhất chỉ tay hỏi Lý Thắm:
-Nàng thấy mấy quả đồi cát kia giống gì không?
Lý Thắm lắc đầu.
Đội Nhất nói:
-Nàng nhìn cho kỹ…Những đồi cát kia kìa, đang vun cao, đỉnh cát cũng vun cao, tròn xoe vậy…như…
-Như Vú Mẹ…
-Đúng rồi..
-Vì thế mà chàng đặt tên là đảo Vú Mẹ?
-Đúng rồi…Vú mẹ ta cho sữa nuôi ta…Vú nàng rồi sẽ cho sữa nuôi con ta..Nhưng Vú của đảo nuôi đất nước…
Lý Thắm ngạc nhiên:
-Chàng đang nói gì?
Đội Nhất kể với Lý Thắm chuyện có thứ nước lạ, quý giá, thứ nước lửa nằm sâu trong lòng đảo.
-Lấy được thứ nước này, bán được thứ nước này thì sẽ thu được rất nhiều tiền, làm giàu cho nước Việt. Ai cũng cần lửa. Quốc gia nào cũng cần lửa. Lửa này không chỉ để đun nấu, để thắp sáng, còn làm được nhiều việc lắm, rất nhiều việc đại sự…Giờ ta nhận ra, nước lửa là sữa của đảo.
Nhưng rồi Đội Nhất lại thở dài. Chàng nói đang có nguy cơ quân Bắc triều sẽ cướp đảo để cướp nước lửa. Chàng nói tới sẽ có chiến tranh. Chàng đang lo lắng thắng bại của cuộc chiến này. Và cả nỗi lo đứa con sắp sinh của Lý Thắm.
Đội Nhất cầm tay Lý Thắm:
-Ngày mai ta cho một thuyền về Kinh thành cấp báo với Hoàng thượng. Nàng có thể theo thuyền vào đấy sinh con…
Lý Thắm:
-Không được chàng…Em sinh con ở đây, bên chàng…
Đội Nhất ôm vai Lý Thắm:
-Nhưng sắp có binh đao, chiến trận, nàng hiểu chứ?
Lý Thắm cương quyết:
-Nếu binh đao chiến trận thì em cũng sẽ sinh con trong binh đao chiến trận.
Đội Nhất nhìn vào mắt Lý Thắm, chàng hiểu, không thể nói gì hơn nữa.
Trong căn lều, Đội Nhất, Lý Thắm, Lý Đạt và cả Huệ Hương nữa cùng họp lại. Lần đầu tiên họ ngồi dưới ánh sáng cháy phừng phừng từ bao cát đẫm nước lửa được mang về.
Đội Nhất dùng cái que, vạch lên cát:
-Đảo này ta sẽ đặt tên là đảo Nước Lửa. Nó ở đây, cách đảo Ốc của Lý Đạt chỉ mấy dặm. Muốn chiếm đảo Nước Lửa, ắt quân Bắc triều phải chiếm đảo Ốc trước. Anh em đông đảo, nhưng ta chỉ có các ngươi là tin cẩn. Đây lại là việc cơ mật, không được ai tiết lộ. Lý Thắm đang bụng mang dạ chữa, ta cử Huệ Hương thay Lý Thắm cai quản nữ giới, lo cơm nước, lo chăm sóc thủy binh ở đảo Ốc nếu xảy ra binh đao. Lý Thắm ở lại, giữ liên lạc với ta để cấp báo vào cho bệ hạ. Ta và Lý Đạt mau mau mang thủy binh, dân binh, dồn hết về đảo Ốc, đảo Nước Lửa. Nếu quân Bắc triều cướp đảo, phải đánh ngay từ đầu.
Lý Thắm lo lắng:
-Đảo rộng thế, thủy binh ta chỉ chưa tới trăm người, vũ khí cung tên chẳng đáng là bao. Quân Bắc triều chắc chắn lớn mạnh, thế mạnh, lực mạnh, lại tham lam chiếm đảo, liệu đụng binh đao, ta có đủ sức không?
Huệ Hương nói:
-Em không biết gì về chuyện binh đao, chỉ biết ra đây, làm gì cũng làm, chết thì chết ở đây thôi, không bỏ đảo
Lý Đạt nắm tay Huệ Hương:
-Nàng nói khiến ta rất vui
Đội Nhất nói:
-Nước Việt ta luôn bị Bắc triều gây hấn, nhưng lần nào Bắc triều cũng thua. Bắc triều thua không phải Bắc triều yếu ta mạnh. Ta thắng vì ta đánh bằng thuật mẹo của cha ông ngàn đời truyền lại. Trận này không thể dùng binh đao chọi với binh đao, làm thế ta ắt thua. Không thể lấy lực lượng thủy binh chọi nhau với thủy binh nước họ. Làm vậy ta ắt cũng thua.
Lý Đạt hỏi:
-Đại ca đã nghĩ ra kế?
Đội Nhất gật đầu.
Lý Thắm nôn nóng:
-Chàng và anh em ở đảo, sức mạnh chưa có, lại giữa biển cả, đường tiến, đường lui đều thế cùng, chàng phải rất cẩn thận.
Đội Nhất nhìn ngọn lửa đang cháy phừng phừng:
-Kế ta ở đây. Trong ngọn lửa này.
Mọi người nhìn nhau vẫn không hiểu.
Đội Nhất đứng dậy:
-Sai thủy binh loan tin các đảo, tụ quân về đảo Ốc. Mỗi đảo chỉ giữ lại một ít người canh chừng, còn lại cả thuyền bè, lương thảo, vũ khí, lực lượng dồn binh về đảo Ốc, đảo Nước Lửa.
Lý Đạt và Huệ Hương chạy nhanh.
Đội Nhất nhìn Lý Thắm:
-Ta đi, nàng ở lại phải giữ mình. Nếu có chuyện gì không được liều mạng. Việc của nàng là giữ đứa con trong bụng, việc của ta là giữ đảo, hai việc đều quan trọng như nhau. Nàng hiểu ý ta chứ.
Lý Thắm nói:
-Chàng cứ đi. Em biết mình phải làm gì để giúp chàng.
Đội Nhất ôm Lý Thắm rồi bước nhanh ra khỏi lều.
Những âm thanh vỏ ốc rú lên từng hồi dồn dập.
Những bóng người chạy dưới ánh trăng.
Tiếng kêu của vỏ ốc vang động, réo rắt, dồn đuổi từ người này sang người người khác, nối từ đảo này sang đảo khác.
Biển lặng. Sóng lặng. Trăng sáng
Nhưng không gian thì đang căng ra trong tiếng vỏ ốc dồn dập, tiếng va chạm binh khí, tiếng mái chèo quạt nước…
Lý Bật hằm hằm nhìn Tiểu Tiểu:
-Nàng nói nữa đi..
Tiểu Tiểu hất mắt lên:
-Ta cũng như ngươi thôi, ham hố cả. Ngươi hợp tác với quan quân của ngươi cũng vì ham hố thôi. Ta nhìn vào đôi mắt ti hí của ngươi ta biết
Lý Bật cười cười:
-Biết thì đừng lấy gì làm khó chịu với ta. Nàng chỉ cần cầu xin ta tha mạng, là ta tha mạng
Tiểu Tiểu nói:
-Ngươi chỉ là kẻ tội đồ nước Việt, mạng của ngươi còn chưa lo được lại dám tha mạng ai?
Lý Bật khẽ cười:
-Nàng nói đúng lắm. Ta chỉ là tên tội đồ, mang án tử. Ta báo cho quan quân nước Việt đến đây là để bảo vệ ta và nàng. Vì nếu Bắc triều mang quân tới, nàng có bảo đảm rằng nàng sẽ sống?
-Ngươi nói vậy là có ý gì?
-Nàng quá ngu ngốc và khờ dại. Nàng nghĩ là Bệ hạ của nàng sẽ cho nàng sống, cho nàng giàu có sao? Quân Bắc triều ra đây chỉ hành động như thảo khấu, lấy cướp làm đầu, đã cướp thì phải mật, đã mật thì phải giết người diệt khẩu, truyền đời chuyện này xảy ra như thế, nàng không hiểu sao?
Tiểu Tiểu tái mét mặt mày, ôm lấy chân Lý Bật:
-Ngươi nói phải lắm. Ta là dân Bắc triều, chuyện giết người diệt khẩu như trở bàn tay. Nhưng ta vẫn tin là Khắc Ngôn của ta sẽ giữ thư mật của ta đưa tận tay Hoàng đế, không để vào tay Hứa Văn.
Lý Bật cả cười:
-Khắc Ngôn là tay chân của ai? Của Bệ hạ hay của Hứa Văn, nàng phải hiểu hơn ta chuyện này chứ?
Tiểu Tiểu ngồi chết lặng.
Lý Bật thì thầm:
-Vì thế, nếu quan quân nước Việt làm gì trên đảo này, nàng cứ hợp tác, ngoan ngoãn. Ta cũng ngoan ngoãn. Còn sau đó thế nào thì ta sẽ trù liệu. Nàng hiểu không?
Tiểu Tiểu gật gật đầu.
Lý Bật búng ngón tay:
-Nàng nghĩ ta lập công chuộc tội với nước Việt dễ vậy ư? Nàng nghĩ ta dễ dàng từ bỏ ham hố như nàng nói dễ thế ư? Nàng nghĩ rằng, ta dễ dàng quay đầu vào bờ nhanh thế ư? Không….Thế nên ta mới phải cần đến nàng. Nếu không cần đến nàng, ta sẽ cho mấy thủy binh kia giết nàng. Nàng hiểu ý ta chứ?
Tiểu Tiểu gật gật đầu.
-Nàng là nhân chứng của ta. Nàng hãy nhìn, hãy nghe, hãy thấy rõ những gì ta làm, để rồi chính nàng phải báo với Bệ hạ Bắc triều ta là ai. Nàng nhớ chứ?
Tiểu Tiểu gật đầu.
-Ta sẽ là Chúa đảo ở đây. Chúa đảo của Bắc triều hay của nước Việt, ta chưa nghĩ tới, nhưng ta phải là Chúa đảo ở đây. Nước Việt ta có câu này: Thà làm đầu gà còn hơn đít lợn. Nàng hiểu chứ?
Tiểu Tiểu gật gật.
-Rồi ở đây sẽ có binh đao, kẻ cướp đảo đánh nhau với kẻ giữ đảo. Nàng và ta phải đứng ở giữa. Ai thắng ta theo. Nàng hiểu ý ta chứ?
Tiểu Tiểu gật gật.
-Nếu theo Bắc triều, nàng phải xưng tụng ta. Nếu theo nước Việt, nàng cũng phải xưng tụng ta. Gió chiều nào mạnh ta theo, phía nào tạnh ráo ta theo, ở đâu có bóng mát ta theo, chỗ nào nước trong ta theo. Nàng hiểu ý ta chứ?
Tiểu Tiểu gật gật đầu.
Lý Đạt đã bố trí lực lượng xong ở đảo Ốc. Chàng tuyển chọn những thủy binh có kinh nghiệm, sử dụng tre nứa mang từ trong đất liền ra ghép lại thành nhiều bè nhỏ, mỗi bè hai người, có thể chèo nhanh sang đảo Nước Lửa khi có lệnh. Từ đảo Ốc sang đảo Nước Lửa rất gần, nhìn bằng mắt cũng có thể thấy người đi lại.
Ở đảo Nước Lửa, Đội Nhất cũng đang cho các thủy binh triển khai các hướng đánh khi có quân Bắc triều tiến vào.
Đội Nhất cho người đào sâu hơn cái giếng nước. Càng đào sâu, mùi khí hôi hám càng nồng nặc. Nhưng càng đào sâu lại không còn thấy cái thứ nước màu đen ấy nữa. Đội Nhất không nói cho ai biết việc này. Chàng nghĩ, cũng có thể là thứ nước màu đen ấy ở rất sâu, ngay trong ruột đảo. Nhưng sâu là tới đâu thì Đội Nhất cũng không biết. Nhưng rõ ràng không thể dễ dàng để có thể hút cái thứ nước ấy lên. Cảm giác như không khí nơi chỗ ngồi của mình có mùi khác lạ hơn chỗ khác, Đội Nhất quẹt lửa. Lửa bén vào không khí bùng lên ánh lửa xanh lét. Thế là hiểu, ở đây, nếu đào xuống, chất khí trong lòng đảo có thể bén lửa mà cháy. Khí này khi chưa bốc lên được thì nằm trong cát, nước nhiễm khí thì thành loại nước có thể cháy được. Mơ mơ màng màng những khám phá, Đội Nhất đi sang vị trí khác. Lại đào cái hố sâu trong cát, lại châm lửa vào không khí ở miệng hố, lại thấy có lửa. Khắp nơi trên đảo đều có khí bốc lên từ những hố cát và bén lửa. Đội Nhất ngồi lặng đi, vừa ngỡ ngàng trước phát hiện của mình, vừa bối rối không biết trong lòng đảo chứa cái gì mà khí của nó thoát lên lại có thể bén lửa. Rồi trong sự mơ màng ấy, Đội Nhất ngờ ngợ nghĩ ra một phương cách ngăn chặn quân giặc. Chàng mừng lắm.
Lý Thắm nhận tin từ thủy binh ở đảo Nước Lửa mang về, yêu cầu nàng và mọi người trên đảo cùng các đảo khác nhanh chóng gom thật nhiều vỏ ốc lớn, gom thật nhiều rồi nhanh chóng mang sang đảo Nước Lửa.
Lý Đạt cũng nhận lệnh từ Đội Nhất, nhanh chóng cho thủy binh sang đảo Nước Lửa để đào hàng trăm, hàng ngàn hố cát ven chân đảo.
Tiểu Tiểu ngơ ngác nhìn Đội Nhất hành động mà không hiểu có chuyện gì.
Lý Bật thì ngồi một chỗ, im lặng không hé răng.
Gần sẩm tối, Đội Nhất cho gọi Tiểu Tiểu đến:
-Ta muốn hỏi ngươi lần nữa, ngươi tin là Hoàng thượng của ngươi sẽ cho thuyền ra cướp đảo? Hút nước lửa mang về?
Tiểu Tiểu gật đầu.
-Nếu mang được thứ nước này về, quan quân của ngươi mừng chứ?
Tiểu Tiểu gật đầu.
-Khi quan quân nước ngươi tới đảo, ngươi phải làm như không có ta ở đây, ra ngênh tiếp đàng hoàng, nhớ chưa?
-Dạ nhớ.
-Nếu ngươi có hành động gì làm quan quân của nước ngươi khả nghi, ta giết.
-Dạ nhớ.
Đội Nhất cho Tiểu Tiểu lui.
Chàng nhìn về đất liền.
Chàng mong Bệ hạ đã nhận được tin của chàng.
Con thuyền rời đảo về Kinh thành đã mấy ngày, hướng gió này, biển lại êm, chắc thuyền đã vào tới nơi.
Hoàng thượng Đại việt khẩn trương gọi các quan đại thần đến điện. Bệ hạ nói:
-Ta vừa nhận được chiếu chỉ của Hoàng đế Bắc triều mời ta sang thăm và mong mỏi muốn được nghênh đón ta. Các khanh nghĩ sao?
-Bẩm Bệ hạ. Bang giao hai nước là tốt, Bệ hạ nên thu xếp lên đường
-Bẩm Bệ hạ, từ ngày Bệ hạ lên Vương, lần đầu tiên Bắc triều thân chinh cử Sứ thần sang tận kinh thành mời Bệ hạ. Chuyện này ngược với thông sử lâu nay. E có chuyện chẳng lành.
-Bẩm Bệ hạ. Xét về mọi mặt, đáng ra ta phải mời Hoàng đế Bắc triều trước. Lại xét về hiện tại, nước Việt ta dù nhỏ, nhưng nhiều lần, Bắc triều đánh ta, muốn xâm lược ta nhưng bại. Các triều Vua Bắc triều đều thua. Vậy nên, hoàng đế mới nghĩ tới việc bang giao lớn hơn là mưu kế. Xin Bệ hạ cứ tự tin lên đường.
Bệ hạ ôn tồn:
-Bang giao là cần. Nước Việt ta nhỏ, xây dựng bang giao với các nước lân bang, các nước lớn cũng là cần. Lấy hữu hảo làm trọng. Nước nhà bình yên, trăm họ yên ổn, sức dân được nuôi dưỡng, thế nước càng vững bền. Ta cũng muốn cho các nước lân bang hiểu rằng, ai gây sự với ta, ta quyết không tha, một gang tấc đất đai của tổ tiên quyết không để ai lấy mất. Ai hòa hiếu với ta để rộng đường buôn bán, giao lưu hàng hóa, ta mở rộng cửa đón chào. Nay nhân có sứ quân Bắc triều mang sắc dụ hoàng đế Bắc triều mời ta qua thì ta phải qua. Không gì phải băn khoăn, nghĩ xiêu vẹo. Cứ lấy lòng thẳng ra ứng xử, cứ lấy tình hòa hiếu ra ứng xử, càng gây dựng được thanh bình, xóa bỏ binh đao, thiên hạ càng được nhờ, đất nước cứ thế thêm vững mạnh.
Các quan đại thần gật gù đồng tình.
Bệ hạ lại nói:
-Nhân có sứ thần sang ta. Ta muốn cho sứ thần Bắc triều biết nước Việt ta mạnh hay yếu, hay hay dở. Nay ta ra thánh chỉ, tổ chức cho thiên hạ đua thuyền, đua quân, đua bắn cung tên, làm cho kinh thành phải như hội, người người nô nức tới xem, thấy cái mạnh của thủy binh, của quân binh, thấy cái giỏi của ba quân, thấy cái uy của đàn voi trận, không nhiều thì ít cũng làm cho sứ thần thấy thế mà biết, mà sợ, mà về tâu với hoàng thượng Bắc triều để biết nước Việt thế đang lên, lòng dân trăm họ một lòng bảo vệ non sông gấm vóc. Các khanh hiểu ý ta?
Các quan đại thần dạ râm ran rồi rút đi, lo về thực thi thánh chỉ.
Còn lại quan Nội cung.
Bệ hạ hỏi:
-Đã có tin từ Đội Nhất? Nói ta nghe.
Quan Nội cung thì thầm:
-Bẩm Bệ hạ. Tin cơ mật. Bắc triều đang có ý đưa quân chiếm đảo.
-Vậy sao?
-Tại đảo Nước Lửa, có một thứ nước bén lửa rất mầu nhiệm, nếu có nó, lấy bán cho các nước lân bang, e không mấy lúc ngân khố của nước nhà tăng vọt trông thấy.
-Đó là loại gì vậy?
-Đội Nhất nói, thực sự là chưa biết loại gì, nhưng nước ấy thấm vào cát, đốt cát cũng ra lửa, thấm vào vải vóc cũng đốt cháy, rất lợi hại.
Quan Nội cung cho người lấy mẫu Đội Nhất gửi mang vào, đốt thử, lửa cháy lớn.
Bệ hạ cầm nhúm cát lên, săm soi:
-Ta nghĩ…Thứ này quý. Nhưng không dễ lấy. Nếu có, nó nằm rất sâu. Nhưng biết cách vẫn lấy được. Thế hóa ra vì thế này mà Bắc triều sinh lòng tham, muốn ra cướp đảo của ta.
-Bẩm Bệ hạ, đúng vậy.
-Nhưng như thế sao lại muốn nghênh đón ta ở kinh thành?
Quan Nội cung nhìn Bệ hạ:
-Bẩm…Cái đó thần chưa nghĩ ra..
Bệ hạ đi lại, nói như tự nói với mình:
-Một mặt mời ta sang và hứa nghệnh đón, một mặt lại âm thầm chuẩn bị cho thủy binh chiếm đảo của ta. Ở cạnh một nhà hàng xóm to lớn mà bụng dạ thất thường, kể cũng khó cho ta thật. Ta không lo cho chuyến đi của ta mà lo cho Đội Nhất và anh em ngoài đó. Binh lực còn yếu, người chỉ có gần hai trăm, liệu có chống chọi được với Bắc triều?
-Bẩm Bệ hạ. Đội Nhất nói, mong Bệ hạ yên lòng, lấy ít đánh nhiều, dùng mẹo mà đánh, dùng trí mà hạ, đó là người nước Việt.
-Ta qua, việc đầu tiên là cố ngăn binh đao. Nước ta còn nhỏ, sức dân chưa mạnh, càng tránh binh đao càng lợi. Chỉ khi nào không ngăn được thì sống chết một phen, cương giới phải giữ. Dù chỉ là đảo hoang cát trắng cũng là đất của tổ tiên, phải giữ, huống hồ còn chất chứa những của cải quý giá…phải giữ…Khanh cho cấp báo, sung quân, sung thuyền, chuẩn bị tiếp viện cho Đội Nhất.
-Bẩm Bệ hạ, tuân chỉ.
Tuân theo Thánh chỉ, các quan đại thần đôn đốc các địa phương, tổ chức dân chúng về kinh thành. Lại sai bộ binh, bộ thủy mang voi ngựa, mang thuyền bè giăng kín trên sông. Chỉ mấy ngày mà kinh thành nườm nượp người, rồi từng đàn voi trận dàn từng hàng, ngựa xe tấp nập, quân binh, thủy binh đằng đằng sát khí. Trên sông, thủy quân dàn trận, chiến thuyền san sát, quân sỹ reo hò chèo thuyền, khua chiêng, đánh trống vang trời. Thấp thoáng trong sườn núi, bộ binh gươm giáo, cung tên cùng cờ xí rực rỡ đi lại tấp nập, khí giới rợp trời. Còn trên cánh đồng mêng mông, hàng vạn con trâu bò chạy từng đàn, bụi bay mù mịt, lũ con nít cũng vung gậy vung roi, hò reo không ngớt.
Dân chúng bốn phía kinh thành náo nức.
Viên sứ thần Bắc triều đứng nhìn mà thấy hoa mắt chóng mặt, không ngờ nước Việt lại mạnh như thế, dũng như thế. Lại nhớ về lịch sử, sứ thần hiểu, vì sao Bắc triều bao lần đánh chiếm nước Việt đều bất thành. Sức dân mạnh mà kết, lòng người dũng mà quyện, trăm người theo một lệnh, vạn người theo một lệnh, khí thế hừng hừng, như một đội quân không ai địch nổi.
Rồi sứ thần lại được mời xem trò đâm cá. Dòng sông nước đục, mắt nhìn chẳng thấy đáy. Các thủy binh ào ào băng xuống, dùng giáo mà đâm, đâm nhát nào dính cá nhát đó, dân chúng hò reo không ngớt.
Lại mời sứ thần xem những người lính Việt tay không đánh nhau với hổ trong sân nhà vua. Hổ dữ gầm thét lồng lộn để vồ lấy người, nhưng đã bị những người lính dũng khí lao tới, quần nhau với hổ dữ khiến cho hổ dữ cũng phải quay cuồng lăn lóc mà chết.
Lại mời sứ thần xem trò trăn với người. Con trăn to như cột đình, quấn chặt lấy người lính nhỏ bé. Tưởng người lính không xương tan thì cũng gãy người. Nào hay, người lính kiên cường, giằng được ra, túm lấy đầu trăn dí xuống nền gạch cho nát ra, máu tươi lênh láng. Trong tiếng reo hò, hoàng thượng nước Việt hỏi sứ thần, có muốn ăn thịt trăn thì cho hậu cung làm nhiều món thết đãi? Sứ thần vừa xem trò, quá kinh sợ, vội vàng chối từ.
Sứ thần bất an, vội vàng cáo từ về nước, lòng thầm nghĩ, đánh với người Việt là khó, thôn tính người Việt là khó, biết thế mà sao Bắc triều luôn nôn nóng xâm chiếm nước này?
Hứa Văn chống nạnh nhìn đoàn thuyền chiến, trong lòng lấy làm hả hê.
Bệ hạ hỏi:
-Hoàng thượng nước Việt đang sang gặp ta. Đúng ngày ta tiếp đón, nhà ngươi bắt đầu phát lệnh xuất bến được chứ?
Hứa Văn vui mừng:
-Bẩm Bệ hạ, thuyền chiến đã sẵn sàng. Thủy binh đã sẵn sàng. Các thuyền đều được che kín, đựng nước không thấm, với đoàn thuyền này, thần nghĩ, ta có thể hút hết thứ nước lửa quý giá của nước Việt mà bán ra khắp thiên hạ, ngân khố Bệ hạ không mấy chốc mà lớn mạnh.
Bệ hạ cả cười:
-Ta không nghĩ như khanh. Lấy được thứ nước ấy cũng tốt, nhưng tốt hơn là lấy được đảo. Ta lấy được đảo, đảo ấy là trạm canh, là chốt gác, lấy được đảo thì lấy được nước Việt, cái đó lâu dài.
-Bẩm Bệ hạ, thần hiểu.
-Đáng ra ta chưa cho xuất binh cướp đảo, nhưng vì đã phát hiện thấy thứ nước quý ấy, không xuất binh ngay e nước Việt lấy trước.
-Bẩm Bệ hạ, đúng vậy
-Nhưng khanh phải làm như ta nói, coi như đoàn thuyền này chỉ là đoàn thuyền của thảo khấu thôi…Nước Bắc triều rộng lớn như ta, ai lại làm trò cướp bóc vậy..
-Bẩm Bệ hạ…đúng thế…
Bệ hạ Bắc triều và Hứa Văn nhìn nhau rồi cùng ha hả cười.
Hứa Văn hạ giọng:
-Bẩm Bệ hạ, có chuyện này, không biết có nên nói ra?
-Khanh cứ nói.
-Dạ. Thần muốn nhắc đến Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu là cháu ruột của Bệ hạ…
-Thì sao?
-Việc cướp đảo nước Việt là cơ mật. Tiểu Tiểu có công nhưng nàng cũng đã biết mọi chuyện cơ mật này…
-Thì sao?
-Bẩm…Cái gì biết thì sẽ lộ…
-Thì sao?
-Thần e phải làm một việc khi quân..
Bệ hạ nhìn Hứa Văn. Hứa Văn khiếp vía lùi lại, chân tay run rẫy. Tiếng Bệ hạ nhỏ nhẹ:
-Nếu giữ nó mà yên, giữ. Nếu có nó mà không yên, giết.
Hứa Văn thở phào:
-Bẩm Bệ hạ, thần lĩnh chỉ.
(Xem tiếp Chương VIII)